- Ê nói vậy là sao ?
Tui chụp nguyên con của nó trong lòng bàn tay.
- Tui cho nói lại câu trên á nếu không muốn bị bóp nát thì khỏi làm ăn hay đú đởn với gái nha cưng.
- Thì tao có nói gì đâu. Buông tay ra đau nha ku !
- Um, vậy thì tốt,hehe.
Mà lỡ cầm rồi thì không buông ra được vì nó đã thức giấc rồi.
- Mấy bữa nay có thủ da^ʍ không ku ?
- Lâu rồi không có.
Tui biết nó nói thiệt vì cây hàng cứng như đá chứ không có mềm mềm đâu mà nóng hổi nữa mới ghê.
- Giờ biết tính sao ta ? – tui nói.
- Thì ai làm nó lên thì người đó phải làm cho nó xuống chứ sao nữa.
- Ồ, thế à…
Sau khi tui đã làm cho nó xuống bằng một cách rất đặc biệt cái này không thể viết ra được mọi người tự suy nghĩ nhé. Tui nằm lên bên cạnh và gác một tay qua ngực nó và hỏi:
- Cái sim bán sao dạ ?
- Giá 90k tài khoảng 90k tặng cái nón bảo hiểm, nếu mua sim cặp thì được gọi 10 phút miễn phí mỗi ngày.
- Um, vậy tui mua một cái, mà mua thiếu nha, haha. Hay hϊếp da^ʍ trừ cũng được khỏi trả tiền thì càng tốt.
- Ờ cũng được mà phải bạo da^ʍ mới được.
- Èo, ai cho mà ham, tối có làm gì không ? Ở đây tâm sự đi buồn quá, không có ai nói chuyện hết à.
- Lát về, không ở đây đâu.
- Ờ nhớ cái mặt đi nha, tận thế sắp tới rồi kiếm chỗ nào trốn đi…hm.
Nhiều lúc muốn nói chuyện với nó nhưng rất khó. Thôi thì nó muốn về không nói chuyện thì thôi cũng không giữ làm gì nữa.
- Noel có đi đâu chơi không ? – tui hỏi.
- Có đi nhậu, nếu đi thì gọi trước.
- Um, để coi bữa đó có chán đời không mới nhậu được chứ.
Tui chui vào mùng thì phát hiện cái bóp của nó còn nằm trong mùng của tui. Haha…vui ghê phải xem coi có condom hay hang cấm gì hem mới được vì lâu rồi tui không có kiểm tra bóp của nó như lúc trước nữa. Để coi coi: 1 giấy chứng minh nhân dân, 1 giấy phép láy xe, 1 bảo hiểm xe máy, thẻ ATM,…
- Cái gì cộm cộm sao cái dây kéo vậy ta ?
Nó rãnh ghê bỏ mấy cái hình trái tim xếp bằng tiền nên làm tui hiểu lầm à híc. Ngoài tiền thì cũng không có gì đặc biệt như thư tình hay gì đó nên thôi trả lại cho nó. Tui tính gọi nó qua lấy mà thôi, để sang mai nó qua cũng được hay cho nó tìm lòi con mắt luôn không biết chừng hehe.
- Alo, mới có 6h00 sáng tui đang ngủ có gì mà gọi sớm dạ…hơ hơ…ơ…ơ…. – tui vừa nói vừa ngáp.
- Mấy người coi có thấy cái bóp của tui ở bến đó không ? Tui kiếm mất tiêu rồi híc…
- Ờ để tui coi….1,2,3…có cái bóp mà không biết phải của bạn Minh không nữa mà tui thấy toàn condom không à qua coi thử coi…haha.
- Giờ mà còn giỡn nữa hả ?
- Qua hay không thì tùy tui đi ngủ tiếp đây nha…
Tui biết nó đang nóng tính nên không giỡn nữa mắc công lát tui bị đánh nên mang trả cho nó hehe.
Phần 54: Ngày Về
Có lẽ đây sẽ là phần truyện cuối cùng mà mình viết về thằng lớp trưởng cùi bắp vì hai người hai lối mộng hai hướng đi. Dạo này tui cũng ít có gặp nó chỉ hỏi thăm qua mấy đứa bạn thôi rồi hôm qua 15/01/2013 tui có gặp nó lần cuối cùng trước khi nó dọn nhà trọ về quê luôn không còn làm ở Cao Lãnh nữa. Nói chung thì công việc của nó đang làm chỉ mang tính chất tạm thời thôi chứ đâu phải chuyên nghành gì đâu. Có lẽ năm sau nó lại tiếp tục nộp hồ sơ xin đi dạy hoặc làm bên BVTV má củng còn tùy. Bữa tối 14/01 sinh nhật của thằng bạn chung lớp ngày xưa ở Tháp Mười nó chạy lên Cao Lãnh tổ chức sinh nhật ở Mộng Yến nghĩ sao tui với thằng Tuấn ở chung mà nó chỉ mời thằng Tuấn à thứ gì đâu. Khi nó mượn tiền hay nhờ vã thì mới cần tới tui mới ghê mà tui cũng không ham hố gì nó có mời cũng không đi.
Cái tui nghe thằng Tuấn hỏi thằng Duy:
- Mày có rủ thằng Minh không ?
- Nó đâu có mê gái đâu mà đi. – thằng Duy trả lời.
- Không lẽ nó mê trai ?...
Vì sinh nhật thằng đó toàn là bánh bèo không à, thằng mê gái thấy sợ. Chủ yếu nó làʍ t̠ìиɦ qua đường thôi, con nào ngu cho nó chơi rồi bị bỏ rang chịu.
Mấy bạn còn nhớ cái vụ mấy tháng trước nó qua nhà trọ tui lấy đồ nấu ăn không rồi sau đó nó không trả mà đưa tiền cho tui mua cái nồi mới đó. Sáng 15/01/2013 nó mang qua trả tui với chai gas.
- Ủa sao nay trả sớm vậy ? – tui hỏi.
- Tao về quê luôn có xài nữa đâu.
- Sao về quê ăn tết sớm dạ ku ? Haiz… riết rồi ai củng đi hết trơn.
- Mày thi chưa ?
- Chưa, còn lâu lắm tới tháng 2 lận.
- Um, thi tốt nha. Ráng mà ra trường đi.
- Um biết rồi. Qua tết còn xuống đây nữa không ?
- Chưa biết.
- Ờ về quê khỏe nha, cho tui gửi lời hỏi thăm ba má chồng hụt…hehe.
Tui khép cánh cửa lại rồi ôm nó, nó củng không phản ứng mà đứng yên.
- Cho tui hôn nó tạm biệt cái nha ?
- Mày vẫn xàm như ngày xưa à…
- Cho cái đi, mấy người có chết đâu mà có thì cũng chết vì sướиɠ mà.
Tui nắm kéo cái quần sort thể thao của nó xuống để coi hàng có gì khác xưa không…
*** (cái này mọi người tự suy đoán nhe)
Nhìn nó ra về làm lòng tui cũng thoáng buồn dù sao củng từng làm bạn, làm người yêu rồi giờ làm bạn… Trái đất vẫn tròn nếu có duyên nợ sẽ còn gặp nhau.
Hết thiệt rồi nhé ! Cảm ơn các bạn đã chờ truyện của mình.
01.03.2013
Tui bước đi trong cái nắng hoe vàng và con đường đất đỏ đầy bụi bặm bám lên những tán lá ven con đường dẫn vào trong xóm ấp. Lần trở về này mang theo rất nhiều thứ trong trái tim, tui đã nghe đâu đó những giai điệu âm vang của một miền Tây sông nước còn lắng đọng trong tim.
Con đường về dẫn về nhà thật gần nhưng cũng trở nên xa hơn.
Ngày cuối cùng ở Cao Lãnh là những kỹ niệm có lẽ sẽ không dễ gì quên được. Tui cũng được gặp lại người làm nên câu chuyện Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp và sống lại những giây phút bên nhau dù biết thời gian rất ngắn.
Nó vẫn chưa đi làm ở nhà lông bông làm rẫy thôi nên tui rủ nó xuống chơi một hai ngày vì tui sẽ dọn đồ về quê luôn và trả phòng trọ.
Thằng Minh xuống ở chơi bữa thứ 6, 7 tới trưa Chủ Nhật thì tui trả phòng về quê.
Người ta thường nói một ngày cũng nên nghĩa vợ chồng huống gì tui với nó gần nhau mấy trời. Tui hiểu từ tính tình cho tới sở thích của nó. Và đặc biệt là cây hàng bé nhỏ của nó làm người khác phải muốn thử một lần cho biết cái gì được gọi là sướng.
- Alo bạn Minh cu teo đi chưa ?
- Chưa, lát khoảng 8h00 tao mới có xe đi được.
- Đem xuống cho tui mấy trái bắp xanh nha, lâu rồi tui thèm bắp mà không có ăn trái nào hết. Mấy người mà không đem xuống thì tui cạp trái kia cho biết haha...
Thật ra thì tui có thể bỏ ra vài ngàn là mua một mớ bắp rồi chứ không cần phải bắt nó đi ra rẫy bẽ đem xuống cho tui cực khổ vậy đâu. Tính tui ngộ lắm chia tay với người yêu hay giận ai đó là không sử dụng sản phẩm có liên quan. Ví dụ như tui không ăn bánh mì vì hồi cấp 3 thằng lớp trưởng nhà nó bán bánh mì mà nó phụ tình tui lên Sài Gòn theo tiếng gọi của bánh bèo và kể từ đó tui hứa với lòng là không có ăn bánh mì và cũng không lên học ở Sài Gòn là vậy đó.
Thằng lớp trưởng cấp 3 của tui nó cũng họ Lê mới ác chứ nên giờ hận họ Lê là đúng oy. Lúc đó nó biết tui cũng thích nó nhưng nó không có tiến mà cũng không có lùi gì hết chỉ có ôm nó ngủ thôi ở cái đêm cắm trại cuối năm 12.
Quay trở lại đám bắp nhà bạn Minh, bắp hái trên cây mà đem đi luộc hay nướng sẽ rất mềm và ngọt, nó ngọt tới cùi bắp luôn đó chứ.
- Buổi trưa ăn món gì tui đi chợ mua luôn nè ?
- Mày nấu gì củng được.
- Nói vậy cũng như không, làm sao tao biết ăn gì mà mua.
Tui đi chợ mua thịt xào củ hành ăn với salad và cà chua. Thấy trứng rẽ nên hốt luôn mấy trứng lộn về tối ăn cho vui rồi mua thêm mấy cọng rau cải về nấu canh...thật ra ở miền Tây mua nhiều thứ vậy chứ rất rẽ bằng một bữa ăn ở thành phố nhưng lại ăn được một ngày ở quê với đầy đủ chất dinh dưỡng.