Part 50
Những phần truyện gần đây toàn là chuyện buồn không à với lại lâu rồi từ khi viết truyện này đến giờ thì mình cũng không có nhiều thời gian để tâm sự cùng mọi người. Cuộc sống của mình vốn từ nhỏ đã không yên ả rồi nên khi lớn hơn càng thêm nhiều nỗi buồn chắc có lẽ do duyên số của mỗi người thôi.
Bước vào đời có lẽ trễ hơn so với các bạn 9x bây giờ, có lẽ đó cũng là một trong những thiệt thòi khi ra đởi vì mình có ít kinh nghiệm sống hơn so với người khác. Có những lúc ta không thể chạy trốn mãi được hiện tại, không thể vì còn rất nhiều việc phía trước mà chúng ta cần phải làm vì đó là một phần của cuộc sống này.
Dù cho nếu có đôi khi bạn phải vấp ngã, phải ly tan và đau thương thì cũng đừng tuyệt vọng. Đó cũng chính là một phần vẻ đẹp của tình yêu. Nỗi đau sẽ làm cho chúng ta hiểu được yêu là gì ? Và giúp cho chúng ta lớn hơn với những cảm xúc của chính mình và sẵn sàng cho một tình yêu mới trong tương lai…
Cả thảy cuộc sống này đều có những quy luật, sinh ra và mất đi. Tình yêu cũng như vậy sinh ra và mất đi hãy đừng quên rằng điều quan trọng không phải là bạn yêu một ai đó được bao lâu mà chính là trong khoảng thời gian bên nhau đó dù ngắn hay dài. Bạn và người đó đã làm được những gì và để lại cho nhau những gì ?... Hãy yêu nhau chân thành nếu bạn và người đó còn bên nhau…
Có những chuyện mà chưa bao giờ tui làm cho thằng Minh cho dù nó có năn nỉ hay ép buộc thì tui cũng đã làm…Hôm chủ nhật rồi tui với nó gặp nhau sau nhiều lần giận hờn và mệt mỏi. hôm đó đi nhậu với nó nhưng không nhiều, có lẽ đây đầu tiên lần mà hai đứa nhậu với nhau chỉ có tui và nó. Sau đó đi hát karaoke với nó cùng mấy đứa bạn ở nhà trọ và cũng là lần đầu tiên tui hát cho nó nghe vì đó giờ tui không bao giờ hát karaoke chung với nó. Có lẽ tình cờ hay do số phận nhỉ mà tui hát bài Em sẽ là người ra đi lại được 100 điểm lần đầu tiên.
Và còn một chuyện nữa mà tui cùng làm với nó là ngắm hoa sữa tuy mùa này không có nhiều hoa nhưng cũng có lác đác…gió lạnh run người nhưng tui lại thích một cảm giác như vậy. Tui đã cố gắng học chạy xe để chở nó dù một lần mà trước đây tui đã không làm được…không biết nên vui hay nên buồn nhỉ. Lúc đầu nó cứ tưởng là tui nói chơi nhưng thật ra tui làm thiệt mà. Tui đã cốn gắng làm những gì mà nó muốn rồi có thể là chưa hết nhưng tui đã cố gắng. Một vòng tay ôm nó thật chặt trước khi quay trở lai từ nơi bắt đầu…vì hai người hai hướng đời không thể nào bước cùng nhau trên một con đường dài.
Nhưng tui biết dù có xa nhau hay có làm gì đi nữa thì những kỹ niệm vẫn luôn hiện hữu trên cuộc đời này vì nó là một phần của cuộc đời đã qua chúng ta không thể nào xóa bỏ được. Có thể sau khi chia tay người ta sẽ trở thành anh em, bạn bè, người tình, kẻ thù…vv nhưng chúng ta không thể dối lòng mình là đã từng yêu con người ấy dù ít hay nhiều.
(hết nhưng còn nhiều thứ phải suy nghĩ về cuộc đời này lắm các bạn à ). Chúc các bạn tìm được hạnh phúc cho riêng mình !
Part 51. Thằng Lớp Trưởng Củ Chuối (tiếp theo)
- Mua dùm tui trái bắp đi, lâu quá tui mún ăn bắp ! – tui nói.
- Tao không thích ăn bắp, không mua !- thằng củ chuối trả lời.
- Mấy người lãng xẹt quá, tui ăn chứ tui có nói cho mấy người ăn đâu mà thèm với không thèm hả ? Nhờ mua có trái bắp cũng thấy ghét nữa…éo thèm.
Tối bữa thứ 6 tui nhờ nó mua bắp đó mà nhưng nó không có mua vì lí do rất là lãng nhách ở nhà nó có trồng nên không mua cho tui.
Lúc này nó ở Cao Lãnh suốt và vẫn còn đi làm thêm với mấy đứa bạn cũ học chung lớp, tui ghét mấy con bánh bèo đó ghê vì ngày xưa nó ghanh tị với nhan sắc kua trai của tui là phê vào cái sổ đoàn tè le nào là không tham gia này kia, không đoàn kết, không phấn đấu… Từ khi tui xuống không làm bí thư nên nó ăn hϊếp tui vậy đó nên ghét tới giờ mấy đứa khác nó có ghi gì đâu.
Để kể cho mọi người nghe bây giờ nó thê thảm hơn tui nữa…con nhỏ chảnh nhất lúc sắp ra trường nó nói đi làm chổ đó dạy lương cao có người quen giới thiệu này kia không cần học lên và không đi làm them làm đếch gì. Bây giờ nó đứng bán café ở cái quán gì ta, quên tên rồi ở phường 4…ở đời mà không ai nói trước được điều gì cả. Còn thằng bạn ước mơ làm công an cũng vỡ tan sau một tháng đi làm vì lương có 1tr3 không đủ đổ xăng với ăn sang nữa nói chi đi chơi với người yêu nên nó chuyển sang làm bảo vệ thực vật ở huyện rồi. Một số khác thì đi làm công nhân ở bình dương, thành phố HCM, long an…
À mà có chuyện này chưa kề cho mọi người nghe, mình có quen một bé bot học bên CNTT cũng ra trường rồi giờ lên bình dương làm công nhân may. Có bữa nó nhắn tin cho mình mà mắc cười vì thấy lạ lạ…nhóc đó nói khi nào được nghỉ phép sẽ về “làʍ t̠ìиɦ ăn sản phẩm” thấy vui vui vì không biết sản phẩm gì nữa nhưng mà Giang không có làm với nhóc đó vì chỉ xem nó như em trai thôi.
Tuy thằng Minh nó ở gần nhưng hầu như hai đứa ít ở chung lắm, nghỉ cũng lạ tính tui với nó không hạp nhau lắm. Nó nhiều lúc cũng khó tính bà cố chứ có dễ đâu nhất la lúc nó bực mình chuyện gì đó là lãnh đạn liền nhưng đưoợc cái mau quên va không thù dai. Bữa mưa suốt do mấy hôm nay trời bão nè hết đồ mặc mà đặc biệt là hết quần mặc. Không hiểu sao áo thì một sào mà quần thì có mấy cái à với lại tui mới bị mất một cái nữa hồi tuần rồi. nhà trọ hay bị mất đồ khi phơi ban ngày cả ban đêm ý mà tui đã cảnh giác lắm rồi mà vẫn bị dính. Có khi nó lấy toàn quần của con trai mà bỏ áo lại, có khi thì lấy áo chừa quần lại. Cũng có khi nó lấy đồ bánh bèo không lấy của con trai…không hiểu nổi luôn. Tui mới mượn quần của thằng cùi bắp đó mặc, lúc đầu nói chơi thôi nhưng nó đem thiệt, ngu gì không mặc tại hết đồ rồi mà.
Hồi sáng thứ 7 này nó kêu tui nấu ăn cho nó và trưa nó đi làm về ghé ăn nên tui mới thức dậy đi chợ mặc dù rất làm biếng.
Ở một mình thì ăn sao cũng được nhưng có nó ăn thì tui phải suy nghĩ coi cái gì tui với nó có thể ăn chung được vì có những món nó thích tui không nấu và ăn được….nên tui mua cá thác lác cũng mắc loại nạo sẳn với cải thìa về nấu canh và thịt kho với một ít rau và chuối là xong.
Về dọn dẹp cái chổ nấu ăn nữa đề nói nói tui ở dơ mắc công, mệt gì đâu… Có những món ăn rất là kinh khủng mà tui đã thấy nó nấu ví dụ như khoai từ nấu với cá tra, canh bí rợ cá basa, lương nấu canh đậu bắp hay gì đó cũng lâu rồi. Mấy món này tui nghe mùi thôi là đủ ói rồi, vì tanh không chịu được.
Vừa nấu ăn vừa chơi game với nghe nhạc cũng chán không biết làm gì vì nấu cũng nhanh. Trưa nó chạy xe đạp qua nhà trọ của tui và làm tui thắc mắc là sao không đi xe máy mà đi xe đạp.
- Xe kia đâu rồi sao đi xe đạp vậy cu ? – tui hỏi.
- Cho người yêu mượn rồi nên đi xe đạp chứ sao.
- Người yêu là ai ta ? Là con nào hay thằng nào ?
- Không biết nữa.
- Um, vậy thôi. Vào ăn cơm nè !
Quét sơ lại cái nhà cho sạch bụi rồi dọn cơm ra và đi rữa tay mới ăn cơm vì an toàn vệ sinh thực phẩm mà. Tui bắt nó đi rữa tay mới cho ăn, nó cũng ngoan nên không có chống đối gì tui hết.
- Sao bữa nay rảnh rỗi kêu tui nấu ăn vậy ? Lỡ tui bị điên lên không nấu nhịn đói rồi sao ?
- Dễ gì mà mày bỏ đói trai đẹp, khoai to như tao chứ !
- Ặc, ặc…không biết tui bị sặc do đang dầm trái ớt vào chén nước mắm hay là vì câu nói sốc tới óc của nó nhỉ ?
- Um, ăn nhiều một chút lát tui tính tiền cho dễ, hehe.
- Lát tao cho mày coi cái này hay lắm bữa đi làm tao thấy nó hay hay nên hỏi mua.
- Cái gì vậy cu ?
- Ờ mấy đứa em của cưng học sao rồi kêu tụi nó lo học nếu không sao này cùi bắp giống thằng anh nữa thì khổ.
Nó nhìn tui rồi không nói gì hết chắc đang bực mình đó mà. Kệ tui éo sợ nó vì nó hết làm lớp trưởng rồi mà, cũng không phải chồng của tui nữa nên hem sợ đâu nhé !