“Bọn họ xuất hiện trong cuộc sống của tôi rất tuần tự. Trước hết tôi gặp Dương Sinh, sau đó tôi lại gặp Giang Trọng Ngạn… Mà Lý Trạch Niên, lại là chuyện sau này. Những người này đều có ý nghĩa khác nhau đối với tôi, hoặc tốt hoặc xấu, hoặc nhớ mãi, hoặc không muốn nhớ tới. Mà chuyện này, lại không thể quyết định bằng thứ tự xuất hiện được.” —
Khánh Bồi.
Tôi vẫn nhớ ánh mặt trời ngày hôm ấy, vẫn là ánh mặt trời chói lọi giữa hè, tâm tình con người cũng vì thế mà trở nên nóng nảy. Ngày 11 tháng 9 là ngày diễn ra sự kiện Lầu Năm Góc và
sự kiện tháp đôi*
bị khủng bố, và đó cũng là ngày cuộc sống đại học của tôi bắt đầu.
Tìm được lầu ký túc, lúc đang ở dưới lầu đăng ký gia nhập, tôi chợt nghe phía sau mình có một âm thanh không hề xa lạ: “Này, ký lộn chỗ rồi.”
Quay đầu nhìn lại, là Dương Sinh.
Nhìn tờ thông báo trên tay tôi, lại chỉ chỉ chữ ký nhắc nhở: “Cậu ở phòng 4012 phải không? Thật may, chúng ta cách nhau chỉ 1 tầng lầu thôi, tớ ở 5012!”
“…Hừ.” Cố ý thể hiện thái độ khó chịu, lại bị cậu ấy
nguýt ngược lại cho một cái.
Cậu ấy là người đầu tiên tôi quen biết ở cái chốn xa lạ này. Chúng tôi là bạn học thời cao trung, nói chính xác hơn là bạn cạnh lớp. Lúc đó, chúng tôi thi cùng một trường, sáng hôm đó, cậu ấy nhận được giấy thông báo liền gọi cho tôi, báo cho tôi biết cậu đã trúng tuyển, ngành quản trị. Bưu tá đưa thư trễ, làm tôi suýt cho rằng mình đã rớt, lo sợ hết cả buổi trưa. Cuối cùng, buổi chiều kẻ hèn tôi đây nhắn một tin cho cậu ấy, đậu, Trung Văn.
Và thế là, tôi và Dương Sinh thuận lý thành chương tiếp tục làm bạn học với nhau.
Thời trung học, cậu ấy rất khiêm tốn, tôi còn nhớ trình độ ngoại ngữ của cậu ấy
không tệ, nếu như muốn nói đến danh tiếng, đại khái chính là số điểm thi tốt nghiệp môn Anh của cậu ấy cao nhất trường chúng tôi. Tôi nhớ cậu ấy thích bóng đá, là một fan cứng của Manchester United, đá bóng không tệ, nhưng cũng không thèm tham gia vào đội bóng của trường. Theo lời cậu ấy, như thế chưa thể tính là một đội bóng, mà chỉ là những người tự mãn đùa giỡn với mấy em gái mà thôi.
Sau khi hẹn cậu ấy ăn cơm trưa xong, tôi tìm được phòng của mình. Cửa phòng 4012 không khoá mà chỉ khép hờ, tôi đẩy cửa vào, bên trong không có ai, giường ngủ gần ban công cũng được sửa lại. Chưa kịp nhìn cho kĩ cả căn phòng đã nghe có tiếng người bước vào.
Người đó thấy tôi, chỉ ngẩn người một lát,
sau đó mỉm cười rồi chào tôi, một chút xa lạ cũng không có, giống như bạn bè cũ gặp lại nhau vậy.
“Cần tớ giúp một tay không?” Cậu ấy đeo kính gọng đen, tóc ngắn, bên tai trái đeo một chiếc bông tai, giống hệt như xu hướng thời trang nam phổ biến hiện nay.
“À, không cần, tự tớ làm được.” Tôi khom lưng trải giường, quay mặt sang nặn ra một nụ cười.
“Vậy được rồi,” cậu ấy cũng không ép buộc gì, an nhàn kéo một cái ghế qua rồi ngồi xếp bằng lên đó, “Tớ là Giang Trọng Ngạn, ngành Trung Văn, còn cậu?” Những sợi dây trên đầu gối cậu ấy cũng buông thỏng xuống theo động tác nhấc
chân lên.
“Thư Khánh Bồi, cũng Trung Văn.”
Cậu ấy cầm ly nước trên tay, ba ngón bên bàn tay phải luồn qua tay cầm. Cả bàn tay đều ôm trọn hình dáng của chiếc ly trông có chút đặc biệt.
“Cậu là người ở đây sao? Đồ đạc ít thật.” Cậu nhìn tôi trải giường xong rồi bắt đầu sắp xếp đồ dùng hàng ngày của mình, ngồi bên cửa sổ đặt câu hỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh nhìn bị che bóng, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ nhạt, nhưng vẫn có thể thấy được da tay của cậu ấy rất trắng.
“A, đúng vậy…Còn cậu? Là người ở đâu?” So với sự thoải mái của cậu ấy, tôi tỏ ra có chút câu nệ hơn.
“Đài Bắc.”
Tôi thẳng lưng, “Là người Đài Loan sao?”
“Đúng vậy.” Cậu cười với tôi, không biết từ khi nào đã bỏ cái ly xuống, xoay xoay một khối Rubik.
“Hèn chi…”
“Cái gì?”
“Là khẩu âm đó.”
“Hả, có sao?” cậu vừa hỏi vừa cười.
Giang Trọng Ngạn là một người rất thích cười. Đó là ấn tượng đầu tiên cậu ấy để lại cho tôi, mà bản thân tôi cũng luôn cho là vậy.
Đến khi tôi sắp xếp đồ gần xong, hai chiếc giường còn lại vẫn trống rỗng, không biết hai bạn cùng phòng còn lại là người thế nào. Giang Trọng Ngạn vừa ngồi chơi Rubik vừa nói: “Phòng chúng ta chỉ có ba người, còn một người học ngành vi tính nữa…Lúc cậu đăng kí bộ không xem qua à?”
Khi đó, tôi đang tán gẫu với Dương Sinh, nên quả thật là không hề xem bảng bố trí ký túc xá.
Chỉ lát sau, Dương Sinh xuống lầu đến tìm tôi ăn trưa, theo lễ, tôi hỏi Giang Trọng Ngạn có muốn đi cùng luôn hay không, cậu ấy nhẹ nhàng khéo léo từ chối, bảo đã có hẹn với bạn rồi.
Tôi và Dương Sinh tìm một quán ăn ở phố mỹ thực nổi tiếng của làng đại học, phần cơm đùi gà này là bữa trưa đại học đầu tiên.
Đa số các tiệm trên phố này đều như thế, mặt tiền không lớn, nhưng cũng có điểm riêng biệt, máy điều hoà cũng rất đầy đủ. Mang bụng đói ngồi ăn một bữa cơm trong này cũng là chuyện tốt đẹp nhất trong mùa hè.
Sau bữa trưa, vốn định đi loanh quanh làng đại học tìm hiểu sơ sơ, tiếc rằng ánh mặt trời lúc 2 giờ trưa thật sự rất độc, chưa đi được vài bước lưng đã đổ mồ hôi không dừng.
Dương Sinh nhìn mặt trời híp mắt, “Hừ, hai ngày nữa học quân sự không bị cháy khét mới lạ!”
Cuối cùng, cả hai ngừng lại ở siêu thị, mỗi người mua cho mình một cây quạt để lót đầu giường, sau đó trở về.
Quay về thấy cửa đã đóng, gõ hai tiếng không ai trả lời—— Giang Trọng Ngạn vẫn chưa về. Lại quên mang theo chìa khoá, không còn cách nào khác đành chạy xuống dưới lầu hỏi mượn chìa khoá của quản túc. Lên lên xuống xuống chạy tới chạy lui, toàn thân đổ đầy mồ hôi.
Cầm theo thau và quần áo sạch đi xuống dưới vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, lần nữa bước trở về phòng, người bạn cùng phòng kia vẫn
chưa thấy về. Trên bàn còn để lại khối Rubik chưa chơi xong và ly nước trống rỗng của cậu ấy.
Phòng chưa lắp đặt internet, chẳng thể nào lên mạng, đối diện là hai cái giường cũng trống không. Tôi đem cây quạt mới mua được để trên giường, vô cùng chán nản nằm dài trên giường đọc sách. Trong phòng chỉ còn mỗi âm thanh rung rung của cây quạt, có lẽ do mệt mỏi, tôi bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Giang Trọng Ngạn đã về rồi. Tôi ngửa mặt nằm trên giường, nghiêng người sang kêu cậu ấy
một tiếng, cậu ấy không trả lời. Tôi dụi mắt, thấy cậu ấy
đang ngồi dưới ánh sáng, tai đang nghe nhạc.
“Giang Trọng Ngạn!” Tôi cao giọng, gọi thêm tiếng nữa.
“…! Cậu dậy rồi sao?” Rốt cục cậu ấy cũng để ý đến tôi, dừng động tác trong tay lại, nhìn sang.
Tôi ừ một tiếng, ngồi dậy, nhìn cậu ấy vẫn còn đang ngắm nghía Rubik, hỏi: “Cậu thích chơi cái đó quá nhỉ?”
“Không thì rất chán, cũng không có mạng …”
“Vậy mai chúng ta đi câu internet đi.”
“Được.” Cậu nhếch môi cười.
_______________
CHÚ THÍCH
*
Sự kiện 11/9:
thường được viết tắt 9/11 hoặc sự kiện 911 theo lối viết ngày tháng tại Mỹ, là sự kiện khủng bố cảm tử hàng loạt có phối hợp ở Hoa Kỳ vào ngày 11 tháng 9 năm 2001. 4 máy bay hành khách bị cướp, một nhóm không tặc đâm hai chiếc vào toà tháp đôi ở New York, một nhóm khác lại đâm vào lầu 5 gốc, và chiếc thứ tư rơi xuống
một cánh đồng.