Buổi tối tan học,Quý Trì mời Ôn Niệm Niệm đi ăn Quan Đông, hơn nữa đối với hành vi hôm nay và tình yêu ẩn nhẫn cao thượng, một phen cầu vồng thí oanh tạc.
Ôn Niệm Niệm cũng không để ý cậu nói cái gì, chỉ là nhìn chằm chằm mặt, xem đến trong lòng Quý Trì có chút phát mao, vuốt gương mặt ngượng ngùng của mình hỏi: "Cậu nhìn cái gì."
Ôn Niệm Niệm đẩy kính đen của cậu,lại sửa sửa cổ áo,cười nói: "Rất tuấn tú nha."
Quý Trì che lại ngực,lui lui về sau, phòng bị hỏi: "Cậu muốn làm gì!"
Ôn Niệm Niệm cười nói: "Kỳ thật cậu sửa soạn lại một chút, so Giang Dữ cũng không kém."
Quý Trì thiếu chút nữa nghẹn: "Vui đùa cái gì vậy."
Cô đánh giá Quý Trì, gia hỏa này ngày thường ăn mặc có điểm quê mùa, kỳ thật ngũ quan tương đối tiêu chí, hình dáng cũng thực thanh tích phân minh, xem gần, vẫn là rất anh tuấn.
"Học ủy, đây là cái thời đại nhan sắc là chính nghĩa, cậu muốn quen càng nhiều bạn, dùng chút tâm tư dọn dẹp chính mình."
Cậu có giá trị nhan sắc như vậy, chỉ cần chịu trang điểm tốt một chút, thật sự so Giang Dữ không kém nơi nào.
Quý Trì hơi hơi há miệng thở dốc, lại nhắm mắt lại, thật lâu sau, rất ủy khuất mà nghẹn một câu: "Tớ như vậy là có nội hàm nam nhân, mà cậu cư nhiên chỉ nhìn đến mặt?"
Ôn Niệm Niệm vô ngữ.
Cậu thắng.
Sau khi cô cùng Quý Trì từ biệt, xách theo một túi Quan Đông đi về nhà.
Quẹo vào một cái hẻm nhỏ, bên trong tựa hồ có mấy tên côn đồ ở đánh nhau, tay đấm chân đá cùng thảo* cha chửi má, ô ngôn uế ngữ.
( P/s : một câu chửi.)
Ôn Niệm Niệm buông Quan Đông, nhìn qua ngõ nhỏ. --
Bên góc tường ẩm ướt, thiếu niên bị đánh giống như cá chạch vặn vẹo, lăn trên vũng nước, ướt dầm dề, áo khoác trên người bị nhuộm thành màu đen.
Trên mặt cậu có bùn, có nhánh cỏ, cũng có máu...không thấy rõ dung mạo, tóc ngắn qua mắt, nửa che nửa lộ con ngươi đen nhánh như đêm, khóe mắt hơi câu, treo ý cười dữ tợn.
Bị đánh thành như vậy, cư nhiên còn cười được.
Ôn Niệm Niệm trong lòng có chút sợ hãi, xoay người rời đi.
"Văn Yến! Mày mẹ nó xương cốt thật đúng là đủ cứng!"
Ôn Niệm Niệm trong lòng bỗng nhiên run lên, bước chân dừng lại!
Văn Yến, cái tên này......
Tâm cô bị hai chữ này đâm vào.
Quay đầu lại, nhìn bọn người kia ra tay tàn nhẫn, làm không tốt sẽ đến mạng người.
Ôn Niệm Niệm bất chấp rất nhiều,lấy di động ra, run run rẩy rẩy đánh số 110, hướng đám người kia hô: "Dừng tay, tôi đã báo.. báo nguy, cảnh sát lập tức sẽ đến."
Cứ việc ra vẻ bình tĩnh, nhưng thanh âm cô vẫn ức chế không được mà run rẩy.
Mấy cái côn đồ tóc vàng quay đầu lại thấy được cô, đều nở nụ cười, cũng không có bị uy hϊếp, ngược lại một tay đem cô kéo lại đây.
"Từ đâu ra xen vào việc người khác, tiểu nha đầu."
"Văn Yến, con mẹ nó thật là hoa nhiều đóa, đi chỗ nào cũng chiêu đàn bà thích."
Trong lòng Ôn Niệm Niệm nhút nhát, nhưng vẫn cứ cường tráng bình tĩnh, tránh nam nhân kia ra, liều mạng lui đến ven tường.
"Báo mẹ mày cảnh."
"Xen vào việc người khác, cho chút giáo huấn!"
Ôn Niệm Niệm run run rẩy rẩy nhặt cục đá trên mặt đất lên, đánh nam nhân đi tới chỗ nàng.
Cô đã từng học tập rất nhiều, thường xuyên cùng bằng hữu đi chơi xạ kích, rất chính xác, vững vàng mệnh trúng cái trán hắn, tạo ra một lỗ máu.
"Mẹ mày!"
Lúc này xem như hoàn toàn chọc giận đám người, có mấy tên côn đồ cất bước tiến lên,lôi kéo cô, đem cô kéo qua tới.
"Đừng chạm vào tôi!" Ôn Niệm Niệm phá âm, lui đến ven tường, không đường có thể đi, cô đơn giản ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu.
Đúng lúc này, thiếu niên quỳ rạp trên mặt đất kia bỗng nhiên nhào tới, dùng thân thể đem Ôn Niệm Niệm toàn bộ bao lại, đem cô hộ phía dưới.
"Diễn thật nhiều nha Văn Yến, cút ra cho lão tử!"
Thiếu niên gắt gao mà che chở cô, tứ chi tựa như hút dán ở bên người, vô luận bọn người kia ra sức như thế nào, căn bản kéo không ra.
"Dựa! Nắm tay còn không có ăn đủ đúng không!"
"Đánh nó!"
Bọn họ đối với Văn Yến chính là tay đấm chân đá.
Cậu nặng nề mà hừ một tiếng, hô hấp dồn dập phả trên mặt cô, vừa ướt vừa nóng.
Ôn Niệm Niệm mở to hai mắt nhìn, trên mặt cậu dính màu đen của bùn ô, trên trán có một vết máu, từ trán ngạch nghiêng đến mi, nhìn qua hung ác lại thấm người.
Máu tươi đỏ thắm theo mũi nhỏ giọt xuống, tí tách, tí tách... Rơi xuống hai giọt, dừng trên làn da trắng nõn của Ôn Niệm Niệm.
Cô gắt gao cắn môi dưới...
Mà thiếu niên kia vẫn đang cười, máu tươi đầm đìa cả gương mặt,một bên rõ ràng má lúm đồng tiền,thật sự tà.
"Được rồi."
Cậu cười,dùng tiếng nói áp lực hướng cô: "Đã lâu không gặp."
***
Đám người kia có lẽ là đánh đến mệt mỏi, lại có lẽ là sợ Ôn Niệm Niệm thật sự báo cảnh sát, rốt cuộc vẫn ngừng lại, hùng hùng hổ hổ nói --
"Tiểu tử này, xương cốt cứng thật!"
"Đi đi! Mẹ nó."
"Đừng để lão tử đυ.ng phải!"
Văn Yến nghiêng đầu, khóe miệng xả ra một mạt cười tà,hướng bọn họ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Bái bai, gặp lại sau."
Khóe mắt Ôn Niệm Niệm thấm nước mắt, một phen giữ chặt cổ áo cậu.
Văn Yến còn muốn nói chuyện, bị ánh mắt hung hăng trừng của cô, rốt cuộc vẫn là ngậm miệng.
Cô xem như đã nhìn ra, miệng của gia hỏa này, chính là thiếu đòn.
Mấy tên côn đồ một người đạp Văn Yến một chân, hùng hùng hổ hổ mà rời đi.
Văn Yến trở mình, nặng nề mà nằm ngửa trên mặt đất,nhìn màn đêm đã thâm lam,phỉ nhổ nước miếng mang máu.
"Mẹ nó."
Ôn Niệm Niệm ngồi dậy, ôm đầu gối dựa ngồi ở góc tường.
Váy xanh nhạt trên người nàng đã bị bùn ô cùng vết máu nhiễ hoàn toàn nhìn không ra màu sắc,khuôn mặt trắng nõn cũng dơ hề hề tựa như tiểu khất cái*.
(P/s : ăn mày.)
Đời này cũng chưa từng chật vật như vậy.
Văn Yến bò đến bên người cô, duỗi tay muốn thay cô lau vết máu,Ôn Niệm Niệm né mặt, tránh tay dơ của hắn.
Cậu lại cười, một đôi mắt đào hoa cong cong, như nhấp nháy ánh sáng, cực kỳ câu người.
Mặc dù trên mặt dơ hề hề, nhưng nhìn ra được, làn da đặc biệt trắng,ngũ quan xinh đẹp cực kỳ.
Nam sinh nữ tướng yêu nghiệt.
Cậu chống đầu gối ngồi xuống bên người, trực tiếp đem quần áo lên xoa xoa máu trên mặt, nhân tiện duỗi tay lau lau vết máu dính giữa trán cô, lẩm bẩm nói --
"Xen vào việc người khác."
Vết máu trên mặt cô bị hắn sát hoa, dính nước mắt.
Văn Yến nở nụ cười, cười giống người điên.
Ôn Niệm Niệm nhíu mày nhìn, cảm giác thần kinh cậu giống như... Không quá bình thường.
Người bình thường bị đánh thành hình dạng này,chỗ nào còn cười được! Đau chết...
Ôn Niệm Niệm dùng tay áo xoa xoa mặt, đứng dậy vội vàng rời đi.
Nếu không phải nguyên chủ khi còn nhỏ nhận thức hắn, cô mới không lộn trở lại, rõ ràng không giúp được, còn để mình chọc phải phiền toái.
Nhưng cô... Cố tình làm như vậy.
Trong lòng nguyên chủ Ôn Niệm Niệm, cảm tình đối Văn Yến hình như rất sâu.
Khi còn nhỏ Ôn Niệm Niệm bởi vì chỉ số thông minh thấp bị đồng học xa lánh khi dễ, có đôi khi thi rớt, sẽ tránh ở rào tre rơi nước mắt, có khi, gặp được Văn Yến tay đút túi đi ngang qua tường rào.
Thấy được nhiều, hai người thường xuyên qua lại liền hiểu biết.
Nhưng mà hồi ức này, ở trong lòng Ôn Niệm Niệm hiện tại chỉ để lại một bóng dáng, rốt cuộc ký ức, đều là thuộc về nguyên chủ.
......
Dọc theo đường trở về, Văn Yến đều đi theo phía sau cô, áo khoác liền mũ mang ở trên đầu, toàn bộ che khuất mặt cùng cổ, cũng che đi vết máu trên mặt.
Ôn Niệm Niệm quay đầu lại liếc nhìn cậu, cậu tay đút trong túi, mặt đều là máu.
So với khi còn nhỏ anh tuấn nhiều.
"Cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút." Cô không đành lòng mà nói.
"Không được,vết thương nhỏ."
Văn Yến dựa ở đèn đường, lấy bật lửa ra, câu được câu không, muốn châm lại thả tắt.
Chung quanh ánh hồng lóng lánh, nhưng thiếu niên này đáy mắt lại đen nhánh nặng nề, không hề có ánh sáng, toàn thân tản ra một cỗ chết chóc...hơi thở không bình thường.
Ôn Niệm Niệm thấy cậu không chịu đi bệnh viện, cũng không có miễn cưỡng, chỉ nói: "Vậy cũng không cần đi theo tôi."
Văn Yến ngóng nhìn, khẩu trang cơ hồ che đi nửa khuôn mặt cô, nhưng mà bộ dáng ngoan ngoãn lại mơ hồ có thể thấy được, con ngươi thật xinh đẹp, thanh triệt mà sạch sẽ, giống như ánh mặt trời chiết xạ ở thủy loan, nhưng mà...lộ ra một cỗ tĩnh lặng.
Quần áo cô cũng thật xinh đẹp, Văn Yến biết hàng, nhìn ra được bộ váy trắng cực xứng với cặp màu đen cùng giày da giá trị xa xỉ.
Cô gái này toàn thân lộ ra một cổ tử kiêu ngạo kính nhi, cùng tiểu nha đầu đáng thương hề hề ngày trước, khác nhau như hai người.
Không hề là tiểu đáng thương bị người khi dễ.
Cậu cười.
Ôn Niệm Niệm nhìn mạc danh rùng mình, cậu cười luôn có một cổ tử tà kính nhi, mang theo lệ khí.
Đúng lúc này,phía sau bỗng nhiên có người hô thanh: "Văn Yến, tổ tông cậu ở chỗ này!"
Mấy cái nam hài oanh xe máy đuổi lại đây,nói giỡn:
"Không bị đánh chết à!"
Văn Yến thu liễm tươi cười -- "Mạng lớn."
Mấy nam sinh cao cao gầy gầy, bộ dáng đều rất soái, kiểu tóc cũng không bám vào một khuôn mẫu, có cái nhuộm màu xanh lá, nhưng hình như tự mình nhuộm,màu sắc thiên lục, chợt mắt như thấy một đỉnh thảo nguyên.
Một người khác mặc áo trắng đồng phục quy củ,áo khoác rộng mở,bên gáy có xăm hoa văn.
Còn có tấc đầu,điểm điếu thuốc, đem tới miệng Văn Yến,nói --
"Bang gia hỏa kia cũng thật là đủ người lúc cháy nhà mà đi hôi của,biết tiểu tử cậu cắt cái gì gì,cố ý chọn lúc này tìm tới."
"Tao cắt mẹ mày."
Văn Yến đáp lại cũng là đơn giản thô bạo,mang theo một cổ tử "Tao là đại gia mày."
Nam sinh mặc đồng phục xăm hình đi lên nói: "Quang minh chính đem lính theo danh sách đi, nếu không phải Yến ca mới vừa mổ ruột thừa, thì có thể bị đánh thành hình dáng này?"
Nam sinh trông buồn vẫn luôn không nói chuyện, nhìn rất hướng nội trầm mặc, có điểm giống thiếu niên điện ảnh Nhật Bản suy sút, hắn nghiêm trang đối Văn Yến nói: "Ca,cuối tuần em đi báo thù."
Văn Yến không nói chuyện, rầu rĩ mà trừu yên,nhìn ra được miệng vết thương của gia hỏa này bắt đầu đau,đau đến không thể nói chuyện,tùy ý để mấy gia hỏa châm chọc,nói giỡn.
Nam hình xăm nhìn Ôn Niệm Niệm một cái, lo lắng mà nói: "Ai ai,em gái này trên mặt có máu, bị thương? Có nặng lắm không!"
Ôn Niệm Niệm:......
Huynh đệ bên cạnh cậu trên đầu có mấy lỗ máu,làm như không thấy,trái lại quan tâm cái người xa lạ là cô?
Đây là cái tình huynh đệ xã hội chú nghĩa gì.
Văn Yến không chút để ý liếc vết máu trên mặt Ôn Niệm Niệm, nói: "Đó là máu của lão tử."
Hình xăm nam hỏi: "Này em gái, là ai vậy?"
Văn Yến diệt tàn thuốc ở trên tường,nhàn nhạt nói: "Một người bạn cũ."
Nhóm nam sinh nở nụ cười, nhướng mày nhìn phía Ôn Niệm Niệm.
Nàng trên trán có vết máu,trên quần áo có bùn,cả người dơ hề hề,chật vật bất kham.
Nhưng loại này,nhìn không giống khẩu vị của Văn Yến.
Văn Yến thích ôn nhu săn sóc,tiểu bạch hoa nhu nhược,nữ sinh này trong ánh mắt lộ ra một cổ tử quật khí.
Ôn Niệm Niệm nhìn nhìn đầu đầy máu của Văn Yến,xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo quan tâm, vẫn là nói: "Cậu nhớ đi bệnh viện."
Văn Yến sải bước lên xe máy,lãnh bạch thon gầy thủ đoạn cầm xe đầu,dẫm hạ động cơ, hướng nàng nói: "Lên xe,đưa cậu."
"Không cần,nhà tôi ở gần đây."
Ôn Niệm Niệm nện bước nhanh hơn,sải bước rời đi,đi thật xa còn quay đầu lại xem cậu có đuổi theo hay không.
Văn Yến tháo mũ xuống,rũ mí mắt,liếc bóng dáng Ôn Niệm Niệm càng lúc càng xa,đầu lưỡi đỡ đỡ dưới răng.
Thật đúng là thay đổi không ít.
......
Buổi tối, Quý Trì gọi điện thoại cho Ôn Niệm Niệm thảo luận một đề toán học, Ôn Niệm Niệm trong lúc vô tình nhắc tới Văn Yến, Quý Trì lập tức kích động lên,nghiêm chỉnh cảnh cáo,cách Văn Yến xa một chút.
"Không được trêu chọc hắn!
Không được trêu chọc hắn!
Không được trêu chọc hắn!"
Điều quan trọng,Quý Trì nói ba lần.
Ôn Niệm Niệm nằm ở trên giường duỗi đùi, không chút để ý nói: "Cậu biết hắn sao?"
"Đương nhiên,tập đoàn Văn thị nghe qua chưa?"
"Nghe qua."
Tập đoàn Văn thị trên lĩnh vực đất đai, bất động sản có thể nói là đứng đầu,tài sản hùng hậu.
"Văn Yến,con trai của lão tổng tập đoàn Văn thị."
Ôn Niệm Niệm nhướng mày,lời còn chưa nói,Quý Trì đã tiếp tục:
"Nhưng mà bị mọi người ghét bỏ, thậm chí không thể là đại thiếu gia."
"Thảm."
Cùng nguyên chủ Ôn Niệm Niệm rất giống.
Quý Trì thấy Ôn Niệm Niệm không đem chuyện này để ở trong lòng, sốt ruột :
"Cậu căn bản không biết gia hỏa này có bao nhiêu nguy hiểm! Cậu ta..."
Hắn đè thấp thanh âm, nói: "Chính là người điên."
"Tớ biết cậu ấy điên."
Hôm nay đều bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, còn mẹ nó cười được.
Quý Trì tựa hồ muốn nói lại thôi, cuối cùng than một tiếng.
"Tớ nói điên,không phải so sánh, nghe nói mẹ của cậu ta bị bệnh tâm thần, cậu cũng biết, bệnh này di truyền... Cũng bởi vì cái này, Văn gia không mấy ai ưa."
Trong lòng Ôn Niệm Niệm hơi kinh hãi, mạc danh lại có chút đau đớn.
Nhiều ký ức của ngyên chủ cô đều có được, hồi tưởng thời điểm niên thiếu của Văn Yến, đúng là ẩn nhẫn cùng tinh thần suy sụp......
Cậu thực không vui, khi đó Ôn Niệm Niệm đương nhiên không biết duyên cớ, hiện tại nhớ tới, thơ ấu mang...... Thực sự quá mức trầm trọng.
Mà hiện tại, tựa hồ luôn cười, nhưng sau tươi cười kia,lại mang theo châm chọc cùng chán ghét.
"Đã biết."
Thật lâu sau, cô treo điện thoại, một lần nữa cầm sách, nhưng bất luận như thế nào, đều xem không vô.
Trong lòng như có cái gì đó từ từ tan vỡ.
Sách cô xem là tiếng Anh lí luận dày cộp, tuy rằng hiện tại mỗi ngày tới sơ trung, nhưng cũng không thể đem tri thức chuyên nghiệp của mình đánh mất, còn muốn một ngày kia, có thể trở về Harvard, tiếp tục việc học tiến sĩ dang dở.
Thực mau, mẹ Diệp Tân Ý lại đây gõ cửa,kêu Ôn Niệm Niệm rửa mặt chải đầu, nãi nãi lại chơi.
"Dạ, vâng, con lập tức xuống dưới!"
Ôn Niệm Niệm nhanh từ trên giường xuống,kéo tủ quần áo ra, tùy ý chọn một cái váy khéo léo mặc vào,chải chải tóc, liền đi xuống lầu.