Bảy Năm Không Oán Không Hối

Chương 2: Anh Là Người Như Thế Nào ??

Sau khi anh ta vừa đi khỏi, Diệp Linh kéo áo cô nói nhỏ:

“Trời ơi, Nhã, cậu có biết cậu vừa gây chuyện với ai không hả?”

“Mình không biết, cũng không quan tâm”

“Anh ấy là Kiến Thành đấy, Kiến Thành đấy, không đυ.ng vào được đâu”

An Nhã nhíu mày quan sát sắc mặt của Diệp Linh, liền cảm thấy cô bạn mình hôm nay có lẽ bị chập mạch rồi. Kiến Thành thì đã sao, anh ta là lưu manh chứ có phải là sếp của bọn cô đâu mà phải sợ như vậy.

“Mình đâu có đυ.ng vào anh ta”

“Cũng đúng”. Diệp Linh gật gù một lúc, sau đó ghé sát vào tai An Nhã, thấp giọng nói: “Anh ấy là đại ca lớn thứ hai của Hồng Dã đấy. Đến cả chủ tịch thành phố còn phải nể mặt Hồng Dã vài phần, mình với cậu mau về đi, không đυ.ng đến anh ta được đâu”.

Thật ra An Nhã từ nhỏ đã được cha mẹ bảo bọc rất tốt, mẹ của cô kinh doanh xa xỉ phẩm, ba của cô lại làm chính trị đã lâu, tuy nhiên bạn bè của cô thì không một ai biết, An Nhã chính là con gái duy nhất của Chủ tịch thành phố A, người mà Diệp Linh vừa mới nhắc đến.

Nghe Diệp Linh nói vậy, cô cảm thấy hơi khó chịu: “Tại sao Chủ tịch thành phố lại phải nể mặt người như bọn hắn”

“Cái này thuộc về bí mật của xã hội ngầm và chính trị, chúng ta không biết được đâu, mau về thôi”

Kiến Thành sau khi quay trở lại bàn của mình, nhìn thấy mười con mắt ngạc nhiên của năm tên đàn em, đành giả vờ như không thèm để ý, kéo ghế ngồi xuống.

“Đại ca, anh có hứng…với cô ta thật hả?”. Khải Chột nhoài người lại gần Kiến Thành, đáy mắt không giấu nổi sự tò mò lẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ. Khắp giới xã hội ngầm, không một ai là không biết Kiến Thành không thích phụ nữ. Xưa nay chỉ có phụ nữ theo đuổi anh ta rồi lại bị anh ta từ chối, đến hôm nay, anh ta đứng giữa bao nhiêu người như vậy, tuyên bố có hứng với người phụ nữ kia. Vậy mà cô ta lại phũ phàng từ chối anh. Tin này truyền ra, toàn giới xã hội đen nhất định sẽ chấn động.

Kiến Thành nâng ly cafe lên, uống một ngụm: “Mày không nhìn thấy à?”

“Thấy chứ, em thấy mà”. Một tên cắn cắn ống hút mới lấy được ở giỏ đựng giấy bên cạnh: “Nhưng hình như… cô ta không thích anh”

Mấy tên còn lại dường như chưa bao giờ được chứng kiến đại ca mình như vậy, nhất thời cũng đồng loạt gật đầu, chỉ mong có thể kích động Kiến Thành một chút, để anh ta sớm có hứng thú với phụ nữ: “Đúng vậy đấy, đại ca. Cô ta con gái nhà lành, chắc chắn không thích người như chúng ta được đâu”

“Chúng mày thấy tao nói chơi bao giờ chưa?”

Cả năm tên lại đồng loạt lắc đầu.

Anh đặt ly cafe xuống bàn, liếc mắt về phía An Nhã, nhướng mày: “Con gái nhà lành không thích kiểu người như chúng ta, tao lại càng có hứng thú”

An Nhã vừa bị Diệp Linh lôi kéo đứng dậy liền nghe lọt tai câu này, cô lập tức quay sang nhìn Kiến Thành, ánh mắt hiện lên sự bài xích khó che giấu. Ở khoảng cách hai mét, hai người mặt đối mặt, mắt giao mắt, một người thâm trầm tĩnh lặng, một người cực kỳ chán ghét, cứ thế nhìn nhau.

Tất cả mọi người xung quanh đều im bặt, nín thở nhìn hai người.

Diệp Linh thấy không khí như vậy liền bấu tay An Nhã, khẽ nói: “Nhã, đi thôi”. Sau đó lôi cô đi.

Mấy tên đàn em cùa Kiến Thành thấy vậy liền đứng dậy định đuổi theo, chỉ có điều còn chưa kịp đi thì anh ta đã nói: “Không cần đuổi theo”

“Đại ca, để cô ta đi như vậy hả”.

“Lát nữa kiểu gì cô ta cũng tìm đến chúng ta”

Nói rồi, anh liếc mắt về phía ghế ngồi của An Nhã, hất hàm ra hiệu. Mấy tên đàn em nhìn theo ánh mắt của Kiến Thành, liền thấy bên bàn cafe bên kia có một chiếc ví da của nữ và một chiếc điện thoại. Khải Chột hiểu ý, nhanh chóng chạy đến cầm mấy thứ kia đem lại cho Kiến Thành.

Anh ta đặt ly cafe xuống bàn, bấm nút nguồn điện thoại, màn hình bật sáng. Hình nền hiển thị ảnh của An Nhã đang ngồi xổm ôm một chú chó Poodle màu trắng bên cạnh mấy chậu dâu tây đỏ rực. Ánh nắng trên cao rọi lên mái tóc dài của cô, soi đầy lên nửa khuôn mặt góc nghiêng xinh đẹp, tạo thành một bức ảnh vô cùng say đắm lòng người. Kiến Thành nhìn bức ảnh vài giây, sau đó vuốt màn hình lên, cẩn thận kiểm tra kết nối Wifi, sau đó lại tắt máy, đút vào túi quần.

Chỉ cần có kết nối Wifi, An Nhã nhất định sẽ sớm đến tìm anh ta.

Trong lòng Kiến Thành bỗng dưng lại xuất hiện một tia vui vẻ, anh ta kìm không được, khóe môi khẽ nhếch lên, nở ra một nụ cười vừa lạnh lùng bỡn cợt, vừa chứa đựng sự mê hoặc riêng biệt của đàn ông cực phẩm trong giới xã hội đen.

“Thanh toán, đi về”.

Mấy tên đàn em mắt tròn mắt dẹt nhìn đại ca mình, bọn họ xưa nay lui tới các quán bar, cửa hàng trên địa bàn thành phố A này chưa từng phải trả tiền, Kiến Thành cũng không quan tâm đến chuyện bọn chúng có trả tiền hay không, cho nên bọn chúng cứ chơi bời chán rồi đi về. Không ngờ hôm nay, anh lại đích thân nói hai chữ: “Thanh toán”.

Khải Chột khó tin mất mấy giây, sau đó cũng phải lôi ví ra đặt mấy đồng tiền xanh đỏ lên bàn, rồi mới cùng đoàn người đi về.

Trong khi đó, An Nhã sau khi bị Diệp Linh lôi kéo về gần đến nhà thì mới phát hiện ra hai tay cô bây giờ trống trơn, điện thoại lẫn ví tiền đều không thấy nữa. Có lẽ mấy chuyện xảy ra vừa nãy khiến đầu óc cô hoạt động không kịp, cho nên trong lúc bị Diệp Linh kéo đi đã để quên tại tiệm cafe rồi.

“Linh, điện thoại và ví tiền của mình…”

“Hả?”

“Để quên ở tiệm cafe rồi”

“Cái gì?”. Diệp Linh tròn mắt hỏi lại. Lúc nãy khó khăn lắm mới có thể thoát được khỏi tiệm cafe đó, cũng may mấy tên lưu manh đó còn chưa giở trò gì với cô và An Nhã. Bây giờ hai người quay lại đó, chẳng khác gì tự dâng mình vào miệng cọp.

“Nhã, bây giờ phải làm sao? Mình sợ quay lại đó lắm, mấy người kia sẽ không để yên cho chúng ta đâu”

“Cậu sợ gì chứ?”

“Đó là vì cậu không biết anh Thành thôi. Cả thành phố này, làm gì có ai dám đυ.ng đến anh ấy. Mình còn lo cho cậu muốn chết đây”

“Lo cho mình?”

“Ừ. Anh Thành trước giờ nổi tiếng: chỉ nói một, chưa từng nói hai. Bây giờ anh ấy nói sẽ làm cho cậu thích anh ấy, mình chỉ sợ….”

“Mình sẽ không thích anh ta”

Mặt mày Diệp Linh lộ rõ vẻ bất lực, nhắc lại câu lúc nãy: “Đó là vì cậu không biết anh Thành thôi”

An Nhã thở dài: “Bây giờ cậu về trước đi, mình quay lại đó tìm điện thoại”

“Không, Nhã, đừng đến đó nữa, hoặc đợi anh ta về rồi hãy đến được không?”

Nhìn vẻ mặt khó xử của Diệp Linh, An Nhã đành phải miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi. Mình có định vị điện thoại, sẽ không mất được đâu”

Diệp Linh gật gật.

***

Chiều hôm đó, một mình An Nhã bắt Taxi đến tiệm Cafe Gió Đông, tuy nhiên sau khi tìm kiếm một hồi ở bàn cafe cũ mà vẫn không thấy. Tiệm cafe này đông khách như vậy, chắc chắn ví tiền thì mất rồi, nhưng điện thoại của cô có khóa bảo mật thì không thể mất được, cũng may hôm nay cô không đem theo nhiều tiền trong ví.

An Nhã thở dài, cùng lúc ấy ông chủ quán bê khay cafe đi qua, cô đành kéo áo lại hỏi: “Chú ơi, trưa nay cháu có để quên điện thoại ở đây…”

Cô còn chưa nói hết câu, ông chủ đã lên tiếng: “Cháu à, đừng tìm nữa. Anh Thành đã cầm đồ của cháu đi rồi. Tốt nhất là nhắm mắt coi như đồ đã mất rồi, đừng dây dưa với những người như vậy”.

Ông chủ vừa nói xong thì có một bàn gọi thêm Matcha, ông ta quay lại nhìn An Nhã bằng ánh mắt cực kỳ cảm thông rồi gật gật đầu, bưng khay cafe rời đi.

Thế giới này là cái gì chứ? Ba cô là chủ tịch thành phố, tại sao thành phố này vẫn còn loạn như vậy. Từ người già lẫn người trẻ đều sợ cái tên mặt mày lạnh như băng tên là Anh Thành đó sao? Ông chủ ở đây ít nhất cũng phải trên bốn mươi tuổi, vậy mà vẫn phải cúi đầu gọi anh ta một tiếng: Anh Thành. Đến cả cô bạn Diệp Linh của cô khi nhìn thấy anh ta cũng cảm thấy sợ sệt không nói nên lời như vậy.

Kiến Thành, rút cục anh ta là người như thế nào???