Hoa Xương Rồng

Chương 12: ᒪσạи ᒪυâи (2)

Bà Tố Quyên lấy khăn mùi xoa chấm giọt nước mắt vừa mới rỉ ra ở khóe mi cong, bà nhìn ông Đạt gật đầu:

– Con mình lớn thật rồi anh ạ. Em hạnh phúc quá!

Ông Đạt cũng gật đầu đáp lại vợ, ông cũng như bà chứ, cũng mừng lắm. Cha mẹ sinh con giời sinh tính, đạo lý này ông bà không phải không biết. Phận làm cha làm mẹ, cũng chỉ biết tạo những điều kiện tốt nhất có thể cho con mà thôi, không thể sống thay con mãi được. Ông bà nhiều tiền, đương nhiên, nhưng tiền không phải là có thể mua được mọi thứ, nhất là những thứ trừu tượng mà người ta vẫn hay gọi là: Giá trị cuộc sống.

– Bố mẹ đồng ý cho con làm ở công ty này. Bố mẹ hy vọng rằng con sẽ tích lũy được kinh nghiệm và kiến thức. Nhưng con luôn phải nhớ cho bố mẹ điều này, tương lai của con chính là người thừa kế sự nghiệp của bố và mẹ, thừa kế truyền thống của gia tộc ta từ nhiều đời nay để lại. Nhớ chưa con?

– “Vâng ạ”, Mạnh gật gù đồng ý, bởi hắn thực sự biết mình là ai mà.

Bà Tố Quyên muốn hỗ trợ con theo cách rất riêng của mình:

– Nào, giờ nói cho mẹ nghe, con làm ở cái công ty gì ấy nhỉ?

– Là công ty TNHH Thời trang Đẹp +, chuyên về thiết kế và sản xuất đồ lót. Mẹ nghe tên công ty này chưa?

Bà Tố Quyên ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Thực sự mà nói, ở Việt Nam cũng như trên thế giới, công ty về sản xuất thời trang thì có vô số, bà chỉ nhớ được các công ty lớn trên thế giới mà thôi, còn những công ty làng nhàng kiểu như Đẹp + chưa có cơ hội được bà quan tâm:

– Chưa từng. Con làm gì tại đó?

– Giám đốc Sáng tạo, chắc họ nhận con vì con học Tâm lý bán thụ động bên Anh. Cái này mẹ phải giúp con, con chưa hiểu mình phải làm gì. Tài liệu về công ty con để trên bàn, tí mẹ xem rồi bảo con nhé.

Bà Tố Quyên gật đầu, giúp con bà đâu có nề hà việc gì đâu, cái việc tréo ngoe là giúp con chữa bệnh 3 phút bà còn đang phân vân trong đầu là có nên làm hay không, huống hồ chỉ là bầy cho con làm việc đúng chuyên ngành của mình, bà gật đầu:

– Ừ, lát mẹ xem. Tối nay anh lên phòng mẹ, mẹ bầy cho. Giờ cả nhà ta ăn cơm thôi, nguội hết thức ăn rồi.

Bữa tiệc mừng cậu ấm tìm được việc làm giờ mới thực sự bắt đầu.

————

Gần 2 tiếng đồng hồ vừa qua, ông Đạt nằm trên giường nhìn vợ mình chỉ dậy những đường cơ bản về thị trường thời trang trên thế giới cũng như ở Việt Nam, chỉ dậy những điểm yếu, điểm mạnh của các công ty thời gian trong nước, rồi tập trung ở phân khúc đồ lót phụ nữ trên thị trường hiện nay. Hai tiếng đồng hồ đó với ông dài như hàng thế kỉ mà cũng ngắn tựa như vài giây đồng hồ, bởi cảm xúc đan xen cực kỳ lẫn lộn, lúc ông thế này, lúc ông lại thế kia.

Bởi, ông đủ tinh tế để nhận ra rằng, có một sự thay đổi nhỏ ở vợ khi ngồi đàm đạo với con trai. Bình thường, bao nhiêu năm nay, bà Tố Quyên mặc dù biết cách ăn mặc đẹp, thậm chí là rất sεメy nhưng trước mặt con, bà luôn ăn mặc chỉnh tề, kín đáo, kể cả khi ở nhà. Nhưng buổi tối ngày hôm nay, không khó để ông biết, bà không mặc áσ ɭóŧ. Đường viền ở mông bà hằn lên chiếc váy liền thân báo hiệu cho ông biết bà vẫn mặc qυầи ɭóŧ, nhưng đó là cái qυầи ɭóŧ mỏng hơn cả tờ giấy, nhìn vào chiếc qυầи ɭóŧ này có thể thấy rõ từng lỗ chân lông ở phía trong.

Chưa hết đâu, cử chỉ của bà cũng khác hơn so với bình thường. Những động tác ưỡn ngực, ngoáy mông, đảo chân liên tục ngay trước mặt con, kín đáo thôi, khéo léo thôi nhưng cũng đủ để ông biết đó không phải là hành động mà một người mẹ dành cho đứa con trai trưởng thành của mình. Đó là hành động của giống cái gạ tình giống đực một cách nhẹ nhàng.

Ông Đạt đấu tranh nội tâm dữ dội, nằm nhìn vợ và con trai mà ông đăm chiêu suy nghĩ mông lung. Chính ông phải kéo cái chăn mỏng đắp lên ngang thân người, trên tay vẫn cầm chiếc Smart Phone nhưng thực sự ông không biết mình đang đọc gì trên đó. Bởi toàn bộ suy nghĩ của ông đang tập trung ở đôi nam – nữ ở ngay gần kia, chỗ cái bàn làm việc nhỏ cách chỗ ông nằm chỉ vài mét.

Ông hưng phấn ©ôи ŧɧịt̠ dựng đứng như cột cờ dưới cái chăn mỏng bởi ý nghĩ vợ mình đã bắt đầu hành động chữa bệnh cho con theo ý tưởng mà ông nảy ra trong đầu hôm rồi. Càng hưng phấn hơn nữa khi mỗi lẫn vợ mình đổi chân, hai cái đùi thon dài trắng hồng tách ra hai bên một khoảng thời gian không nhỏ, cái váy liền thân có tà đến giữa đùi không đủ dài để có thể che được những bộ phận bên trong. Cái liếc mắt thật nhanh của ông vài lần bất chợt, ông nhìn thấy thằng Mạnh có lén nhìn xuống khu vực đó. Ở góc nhìn của ông không thấy được đũng quần của thằng Mạnh có thay đổi gì không? Nhưng ông đoán chắc, nếu là đàn ông, ai nhìn vào háng vợ ông, nhìn vào cái qυầи ɭóŧ mỏng gần như trong suốt ấy thì đều cửng tếu cả. Thậm chí những kẻ yếu sinh lý có khi còn xuất tinh nữa.

Từ hưng phấn, ông lại chuyển sang cảm giác ghen. Là một người đàn ông quyền lực, nức tiếng thiên hạ. Ông có mọi thứ tốt nhất trên cuộc đời này, và cái mà ông quý nhất chính là người vợ yêu kiều kia. Hơn hai mươi năm nay, cuộc sống vợ chồng ông có thể nói là viên mãn, về tất cả mọi mặt. Từ tình yêu tới tìиɧ ɖu͙©, cả hai người đều hòa hợp. Nay, chính ông lại đang chứng kiến cảnh vợ mình, ngay trong tầm mắt mình lại đang dẫn dụ một người đàn ông khác. Thằng Mạnh có là con trai mình đi chăng nữa, nhưng nó vẫn là đàn ông. Đàn bà cởi truồng dạng l*и cho nó ȶᏂασ có đến cả trăm rồi, mà mẹ nó, mẹ đẻ nó cũng chỉ là đàn bà mà thôi. Ông ức chế, định vùng dậy, ít nhất là chạy trốn khỏi đây, để không phải nhìn thấy cảnh tượng này. Cảnh tượng người đàn bà thuộc quyền sở hữu duy nhất của mình đang dần dần rời xa, rơi vào vòng tay người khác.

Hai luồng tư tưởng ấy cứ vào rồi ra, đan xen lẫn nhau, chiến đấu không phân được thắng bại. Trên đầu ông thì đau khổ, tức giận, ghen tuông. Nhưng phía bên dưới, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc, ấm nóng, không động chạm gì vào nhưng ông có cảm giác sung sướиɠ không khác gì mình đang được một bàn tay nào đó vuốt ve, được đôi môi nào đó ngậm vào nhả ra, được cái lưỡi dài nào đó liếʍ từ trên đỉnh lỗ sáo xuống tận hai hòn bi. Máu trên cơ thể của ông như dồn hết xuống thân ©ôи ŧɧịt̠ làm nó căng đến độ tê rần, giần giật như trực muốn xuất tinh.

Khi ông đấu tranh giữa thoái và lui, giữa dừng lại và bước tiếp, thì có một ý nghĩ quyết định bên nào sẽ thắng lợi xuất hiện. Đó là bổn phận làm cha. Ông yêu quý thằng Mạnh, đó là lẽ đương nhiên, bởi ông là cha nó. Nó là đứa con trai duy nhất của ông, người sẽ tiếp nối cuộc đời ông. Giờ nó đang có bệnh, là cha, ông phải có trách nhiệm giúp con. Nó bị bệnh gì đó mà nếu có phải đánh đổi cả gia tài mới chữa được ông cũng không một giây suy nghĩ. Nhưng oái ăm thay, cái bệnh này của nó, dùng tiền đâu có chữa được. Nếu để một bao tải tiền đô trước mặt nó mà làm cho ©ôи ŧɧịt̠ nó cứng lên được, làm cho nó kéo dài sự xuất tinh thì dễ dàng biết bao.

Cuối cùng, ông lén hai mẹ con cho một tay xuống luồn vào trong chăn, chạm nhẹ vào dươиɠ ѵậŧ của mình. Đến ông còn kinh hãi khi tay mình chạm vào ©ôи ŧɧịt̠, ông xuýt xoa: “sao nó cứng và ấm thế nhỉ? Chưa bao giờ thế này”.

Tố Quyên đóng cửa phòng tiễn con trai, trước khi quay mặt về phía chồng, Tố Quyên tự lấy tay đưa lên mặt xoa, bởi bà biết, khuôn mặt mình chắc chắn là đang ửng hồng. Đúng như ông Mạnh nhận định, vừa rồi, không ít lần bà cố tính làm những động tác gợϊ ɖụ© để xem phản ứng của cả hai người đàn ông trong đời bà. Chồng thì bà chưa biết sẽ ra sao, bởi chưa có thời gian. Nhưng con trai, thằng Mạnh, nó có phản ứng rất đàn ông khi vài lần vô tình nhìn thấy qυầи ɭóŧ của bà. Nếu bà không nhầm, chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh mà bà đang l*иg nó vào háng đã ướt đẫm, dính nhễu vào phần da thịt mềm mại ở bướm rồi.

Chuyện chữa bệnh cho Mạnh bà đã suy nghĩ rất nhiều, bà cũng đấu tranh giữa có nên và không nên. Giữa làm và không làm. Xét theo góc độ lý trí, đương nhiên không nên làm một việc trái với luân thường đạo lý. Theo hiểu biết của bà, chuyện lσạи ɭυâи giữa mẹ và con trai không phải là không thể xảy ra trên cõi đời này. Từ Tây đến Ta, từ quá khứ đến hiện tại và có thể trong cả tương lai nữa, đã có biết bao chuyện lσạи ɭυâи mẹ con xảy ra. Điểm chung của những câu truyện ấy là sự thiếu thốn về tìиɧ ɖu͙©, cộng với hoàn cảnh đẩy đưa. Nhưng riêng đối với bà, bà có nhu cầu tìиɧ ɖu͙©, cao hơn so với những người phụ nữ bình thường khác, nhưng bà luôn được đáp ứng một cách rất đầy đủ bởi người chồng của mình, thế nên, chắc chắn một điều, nếu có làm gì đó chữa bệnh cho thằng Mạnh, thì không phải vì lý do thiếu thốn.

Nhưng xét theo góc độ người mẹ, bà thấy mình cần phải có trách nhiệm giúp đỡ con trở thành một người đàn ông hoàn hảo, không khuyết tật. Nó là đứa con trai duy nhất của bà, bà nâng nó như trứng, hứng nó như hoa. Nó lại ngoan ngoãn và bà biết, nó rất yêu mẹ. Chỉ nghĩ đến cảnh các cô gái bĩu môi khinh bỉ nó mỗi lần làʍ t̠ìиɦ xong là máu trong người bà sôi lên sùng sục. Đó chính là một sự xúc phạm không hề nhẹ đối với bà. Sự hoàn hảo, bà chính là một tuýp người đam mê sự hoàn hảo. Có lẽ công việc và cuộc sống bấy lâu nay của bà vô tình tạo cho bà cái suy nghĩ đó.

Một vấn đề rất nhỏ, nhưng cũng góp phần làm cho bà có quyết định của mình. Một cái gì đó rất khó giải thích một cái cặn kẽ, thuộc về vấn đề tâm lý. Bà không thể phủ nhận được, có một thứ gì đó rất hấp dẫn, như một ma lực vô hình mỗi lần bà nghĩ về chuyện lσạи ɭυâи với thằng Mạnh. Chưa nghĩ sâu nghĩ xa đến chuyện thằng Mạnh dùng ©ôи ŧɧịt̠ của nó chọc vào trong bướm, chỉ nghĩ đến việc đơn giản là mình úp mở phô bầy các bộ phận nhạy cảm trên người cho nó nhìn thôi, thì bà đã có hưng phấn rồi. Hưng phấn một cách kỳ lạ, khác hẳn với hưng phấn trong tìиɧ ɖu͙© khi bà làʍ t̠ìиɦ với chồng. Bằng chứng chân thực nhất vẫn còn ẩm ướt dưới háng bà. Chẳng phải vừa rồi đó sao? Bà thử chồng, thử con, nhưng cũng chính là thử xem bản thân mình như thế nào. Nếu thằng Mạnh không lén nhìn, mà nó mạnh dạn nhìn chằm chằm vào háng khi bà đổi chân, có lẽ bà cũng không thể cản nó được, bởi có thể bà sẽ cực khoái.

Người cuối cùng cần phải biết phản ứng ra sao? Đó chính là chồng. Bà Tố Quyên quay lưng đi về phía giường, bà không quên với tay tắt bóng điện sáng, bật bóng điện mờ, bởi giờ cũng là giờ đi ngủ của hai vợ chồng.

– Sao anh không ngủ trước đi, cũng muộn rồi.