Đồ Đệ Của Ta Lại Chết

Chương 71: Chuyện lần này không thể đỡ được

Dịch: Hoangforever

Chúc Diêu kéo kéo Tử Đản, ý bảo nhân lúc『 hỗn loạn 』như thế này, chạy ngay đi!!

"Bẩm Ngô Vương, vừa rồi 3 người kia có tìm một gã thú tu có tên là Trầm Trạch."

Một gã tiểu thương buôn bán pháp khí chỉ tay thẳng tắp về phía 3 người Chúc Diêu nói.

What The Hell! Đại ca?? Em lạy anh! Em có thù oán gì với anh đâu, sao anh nỡ lòng nào??

Quả nhiên, một khắc sau, uy áp Hóa Thần kỳ thẳng tắp hướng về phía 3 người đè ép xuống.

Chúc Diêu ngay lập tức đứng không vững, bị đè bẹp xuống. Còn hai người Tử Đản và Tiêu Dật cũng không tốt hơn nàng là bao, nửa quỳ nửa đứng trên mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra như suối.

Chỉ kém một cái đại cảnh giới, thế nhưng không ngờ thực lực lại cách biệt lớn tới như vậy. Đừng nói tới việc phản kháng, ngay tới cả việc đứng vững được hay không còn là một chuyện không đơn giản.

"Các người là ai? Tại sao muốn tìm Trầm Trạch?"

Ngô vương lắc mình một cái đã đứng ngay trước mặt bọn họ. Đôi mắt sáng bén như dao quét ngang qua 3 người, đột nhiên nở nụ cười, nói:

"Ha ha ha ha, thì ra là tu tiên! Khá khen thay, lại có đứa không biết sống chết đưa tới tận miệng."

Ba người hóa trang ở trước mặt Hóa Thần kỳ phải nói là không chịu nổi một kích. Trong nháy mắt liền bị đánh trở về nguyên hình.

"Người đâu... bắt về!"

Ngô vương ra lệnh một tiếng, một trận khói nhẹ bay tới, trong nháy mắt hóa thành 3 nam tử. Chỉ cần 1 người trong số họ cũng đủ đem phân đội nhỏ của các nàng đánh cho toàn quân bị diệt.

Nhất thời, Chúc Diêu cảm thấy khóc không ra nước mắt!!

Cái tên Trầm Trạch kia, ngươi...ngươi là thứ quỷ quái gì vậy?? Tại sao đi đâu cũng thấy đắc tội với người ta vậy?? Kiếp trước người hủy diệt Địa Cầu hay sao mà đi đâu người ta cũng đòi mạng người vầy nè??

Lần đầu tiên trong đời Chúc Diêu bị bắt vào ngục. Bạn ngục của nàng một người là heo mập, một người có buff hãm hại đồng đội. Còn bên ngoài, chính là nữ vương biếи ŧɦái, tùy thời phán tử hình đối với 3 người bọn họ.

"Lão đệ, người có cách nào đào ngục không?"

Bạn tù heo mập bước tới, vẻ mặt như bị táo bón hỏi nàng.

Đáng lẽ là có đấy!! Nếu như nàng có thể đem theo cái túi xách tùy thân mà sư phụ tặng cho nàng kia... Nhưng... Nhưng... cái đám cao tầng Khâu Cổ Phái kia không cho nàng cơ hội a!

"Không có."

Chúc Diêu thở dài, chỉ chỉ vào cửa nhà giam nói.

"Người cũng thấy rồi đấy. Mới vừa rồi nữ tà tu kia có thiết lập một cái cấm chế ở trên cửa. Chỉ cần ta và người chạm vào, chắc chắn sẽ bị nó nổ tung không còn một mảnh. Mà kể cả chúng ta có thoát ra được, thì tiếng nổ lớn như vậy, chắc chắn sẽ kinh động tới nữ tà tu kia."

"Vậy nếu như dùng yêu thú cấp chín của ngươi nuốt trọn cánh cửa kia thì sao?"

Như vậy kể cả có nổ tung, cũng không có tạo ra tiếng vang lớn a!

Chúc Diêu lại tiếp tục lắc đầu, nói tiếp:

"Yêu thú của ta hình thể quá lớn, căn phòng giam nhỏ xíu thế này căn bản không chứa nổi nó."

Hơn nữa, nàng còn có suy nghĩ trong đầu là, ở trong bí cảnh Vân Khải, Tiêu Dật cũng có biết tới "con vừng" ở trên cái cánh cửa kia. Mặc dù lúc ấy nó bị phong ấn trên cánh cửa, bộ dáng có chút khác xa so với lúc này, nhưng ai dám cam đoan hắn nhìn nhiều lần không nhận ra nó chứ?

"Thôi, đành chịu vậy!! Chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến xem sao."

Vốn Tử Đản nghĩ rằng 3 người Nguyên Anh kỳ bọn họ cho dù không có tìm thấy tôn giả Phượng Dịch thì cũng có đủ khả năng ứng phó với đám tà tu trong tòa thành này. Ai mà ngờ được thành chủ lại đột phá tới Hóa Thần kỳ.

"Tử Đản sư huynh, nhìn dáng vẻ của ngươi hình như cũng biết cô gái tà tu kia??"

Đột nhiên, Tiêu Dật lên tiếng hỏi.

Tử Đản thở dài một cái. Sau đó gật đầu xác nhận, bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện.

Chúc Diêu cũng tò mò nghe, càng nghe lại càng cảm thấy câu chuyện này quả thực chính là máu chó.

Vị thành chủ kia có tên là Duệ Ngọc, là huynh muội của Trầm Trạch. Vốn cả hai là đệ tử của Tiên Môn Bách Hợp, một môn phái am hiểu thuật song tu. Nhưng không hiểu vì sao cái môn phái này lại bị diệt môn, chỉ còn sót lại hai người bọn họ là còn sống sót. Vì vậy, hai người sống nương tựa vào nhau. Sau khi trải qua muôn vàn đắng cay, Trầm Trạch đầu nhập vào Ma Môn biến thành Tà tu.

Trầm Trạch làm Thú tu, còn Duệ Ngọc vẫn là tiên tu, vẫn mang danh là Miêu Hồng. Do có quan hệ với heo đồng đội Trầm Trạch, nên nàng bị đủ thứ loại người tìm tới cửa trả thù. Về sau trải qua chuyện tình yêu một người không nên yêu. Sau khi bị đối phương cự tuyệt, dưới cơn nóng giận, nàng đã lầm đường lạc lối.

Hơn nữa nàng còn lạc lối rất là đặc biệt, lạc lối theo hướng 『 sắc 』. Nàng cũng không có biến thành tà tu, mà cải biến thuật song tu của mình thành thuật hút tinh khí nam nhân, dùng tinh khí của họ nâng cao tu vi của mình.

Đúng vậy! Ngươi đoán không có sai. Phương thức cụ thể chính là 『 Fuck 』, có liên quan chặt chẽ tới chiếc giường. Hai hoặc nhiều nam tử chính là điểm cốt lõi của phương thức này. Và họ có một vài hành động không được hài hòa cho lắm từ phần dưới cổ trở xuống, xin lỗi mọi người không thể miêu tả rõ ràng được.

Từ đó Duệ Ngọc đi theo con đường tà tu. Hơn nữa đi sau lại vượt lên trước, vượt qua cả tu vi của Trầm Trạch. Do có vận mệnh tương đồng với nhau nên hai người cũng có qua lại với nhau. Nhưng do Trầm Trạch ngắm thấy vừa ý tôn giả Phượng Dịch của tiên môn. Nên muốn có được tôn giả Phượng Dịch. Chính vì vậy, Trầm Trạch tìm đủ cách tiến vào tiên môn, có mấy lần vào còn suýt chết nữa. Chính vì hành động này mà quan hệ của 2 người hoàn toàn đổ 『vỡ』.

Nghe tới đoạn này, Chúc Diêu liền nghĩ tới mấy hiện tượng kỳ quái mà nàng mới thấy lúc nãy trên đường. Những khói đen kia giống hệt như những khói đen xuất hiện ở trong Khâu Cổ Phái. Có thể thấy được, mấy người vừa mới chết kia là do một tay Trầm Trạch làm.

Mà Duệ Ngọc nghĩ cũng không cần nghĩ, liền trực tiếp hạ lệnh bắt Trầm Trạch, cũng vì lý do vô cùng quen thuộc đối với phép thuật của hắn.

Nhưng rõ ràng hắn đã trốn rồi?? Vậy tại sao hắn lại còn mạo hiểm ra ngoài gϊếŧ người?? Hắn không sợ bị bạo『 lộ 』thân phận sao?

Trong đầu Chúc Diêu nổi lên một đống băn khoăn. Nhưng có một thứ nàng chắc chắn đó là Trầm Trạch đang ở trong Vực Thành.

"Nhanh lên, đi ra ngoài."

Đang còn suy nghĩ trong đầu, đột nhiên lính coi ngục đi tới mở cửa lao ra.

Ba người Chúc Diêu bị phong ấn pháp lực đi theo tên lính coi ngục. Bảy quẹo tám rẽ mới tới được một cái cửa đóng kín. Sau khi tên lính coi ngục đẩy ba người vào liền đóng cửa lại.

Thật vất vả lắm Chúc Diêu mới đứng vững được thân hình không có cùng hai người ngã thành một đoàn.

Trước mặt 3 người là một gian phòng lớn, vô cùng trống trải. Khắp nơi treo đầy dải lụa mỏng màu trắng hoặc màu đỏ. Trong không khí thoang thoảng một mùi hôi thối, khiến cho nàng cảm giác buồn nôn. Rốt cuộc tên lính kia dẫn mọi người vào đây để làm cái gì vậy?

"Bên kia hình như có người."

Tiêu Dật chỉ về phía trước, nói.

Lính coi ngục cũng không có vô duyên vô cớ đẩy ba người vào phòng này. Do dự một chút, ba người rón rén bước về phía trước.

Gian phòng này quả thực vô cùng lớn. Ba người đi hơn mười mét, mới thấy có bóng người đằng sau dải lụa mỏng đung đưa.

Thời điểm ý thức được âm thanh gì đang phát ra, khuôn mặt 3 người liền đen lại.

Đại ca lính ơi! Sở thích của ngươi cũng quá tởm lợm đi. Tự nhiên lại mời 3 người tới đây xem Hoạt/Xuân/Cung (1) là có ý gì?? Chúng tôi có thể trả vé lại được không?

(1) Hoạt Xuân Cung: cảnh nam nữ quan hệ với nhau. Tóm lại giống phim sεメ.

Chúc Diêu xoay người định rời khỏi, đột nhiên bị một cỗ hấp lực cường đại kéo ngược lại. Nhất thời khí huyết quay cuồng. Do 3 người không còn linh lực, nên không thể chống cự lại được hấp lực này, tất cả đều phun ra một búng máu. Sau đó lấy phương thức ngồi chổm hổm dừng lại trên chiếc giường cực lớn siêu hào hoa kia.

Mà trên giường lúc này chính là hình ảnh một cô gái đang đong đưa bộ phận không thể miêu tả được. Nàng đang làm một phương thức không thể miêu tả cùng với một nam nhân. Từng âm thanh không thể miêu tả vang lên, vang vọng, chui vào lỗ tai của ba người. (=.=)

Nữ nhân đang còn dâng trào cảm xúc kia không cần phải nói cũng biết là Duệ Ngọc.

Nàng đem ba người làm phép định thân ở trước giường cho dễ quản lý. Sau đó chuyên tâm làm ra những hành động không thể miêu tả với nam nhân trên giường. Chúc Diêu nhìn kỹ mới thấy được, trên giường không chỉ có một nam nhân...mà có tới lận 4 nam nhân. Mỗi người bọn họ đều hiện lên vẻ mặt si『 mê 』. Hơn nữa, bốn người còn phân công công việc rất là rõ ràng, mỗi người chịu trách nhiệm một bộ phận không thể miêu tả trên người Duệ Ngọc.

Cảnh tượng vô cùng ướŧ áŧ này làm cho Chúc Diêu sợ tới ngây người. Mặc dù ở thời hiện đại nàng cũng có thấy qua màn hình máy vi tính. Thế nhưng chân thực như thế này thì là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Không trách cô gái tà tu kia muốn mọi người gọi nàng là vương.  Nếu như có thêm cây roi da và cây nến nữa, không phải chính là nữ vương sao??

Trên giường, người biểu diễn biểu diễn rất là chuyên chú. Còn ở phía dưới, người xem cũng xem rất là chuyên chú, chuyên chú tới nỗi hộc máu.

Mẹ kiếp! Cho dù 3 người không mua vé vào xem phìm thì nàng ta cũng nên phóng ra uy áp áp chế mọi người lại chứ?? Thế quái nào lại một hồi thì thả một hồi thì buông? Hiệu quả không khác gì hiệu ứng phim 3D.

Một lúc lâu sau, tập phim khác lại xuất hiện. Từ diễn xuất, hiệu ứng âm thanh, kỹ năng, cho tới hiệu ứng 3D, tất cả đều được nữ vương ôm tất. Mà bốn nam nhân vốn ban đầu cường tráng tuấn tú, vào lúc này khô héo, hao mòn rõ rệt, có thể thấy được bằng mắt thường, giống như kiểu bọn họ chỉ còn dư lại một hơi tàn vậy.

Duệ Ngọc một cước đem nam nhân đang còn thưởng thức bầu ngực tròn trịa của nàng văng ra một bên. Sau đó cầm lấy dải lụa mỏng bên cạnh giường đứng dậy. Sau đó thuận thế đem bộ vị không thể miêu tả của mình trượt xuống bộ vị không thể miêu tả của một nam nhân khác.

"Ba người các người, ỷ mình là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nên có gan dám vác mặt vào Vực thành của ta sao?? Chẳng lẽ đám tiên môn các người, tất cả đều ngu xuẩn như vậy sao?"

Giọng nói Duệ Ngọc hiện ra sự uể oải nói. Trên người nàng lúc này khoác thêm một dải lụa mỏng nữa, lăng không đi tới. Sau khi tới trước mặt Chúc Diêu, nàng ngừng lại, cúi thân người xuống, sau đó vân vê thân thể Chúc Diêu, cười nói:

"Thân thể có vẻ không tệ đấy nhỉ!"

Chết tiệt, mới vừa rồi nàng xem cuộc vui quá lâu, mà hiện tại thân thể đang là nam nhân, nên đang bị 『12h』 a!

Thế nhưng, Ngô Vương lại tát vào mặt nàng một cái. Một cú tát mạnh như trời giáng mang theo linh lực khiến cho khuôn mặt Chúc Diêu méo xệch đi. Trong nháy mắt cằm nàng liền bị trật khớp, nước mắt ào ào tuôn ra.

Ngươi không thích người khác xinh đẹp hơn ngươi sao không nói trước? Tại sao lại tát ta ?? Không phải đánh thân thể này đáng lẽ là mẹ ta sao??

Duệ Ngọc tính tình khó hiểu, đi về phía Tiêu Dật ở bên cạnh. Sau đó nàng cũng nâng đầu hắn lên giống như đã với Chúc Diêu, cười lạnh lùng nói:

"Ngươi....không tồi!"

Ngô Vương lại vung tay lên. Mắt thấy đôi tay ngọc ngà sắp tát vào mặt mình, Tiêu Dật vội vàng nói:

"Ngươi luôn dùng sự độc ác như thế này để che dấu bản thân sao?"

"Ngươi nói gì??"

Cái tát của Duệ Ngọc ngoài ý muốn dừng lại bên tai Tiêu Dật.

Tiêu Dật thở dài một hơi, sau đó dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng nói:

"Không phải sao?? Chán nam nhân, chẳng qua ngươi làm như vậy để che dấu bản thân mình!!"

"Che dấu?? Đây mà là che dấu??"

Duệ Ngọc cười lạnh một tiếng, xoay người vung tay lên. Bốn nam nhân trên giường đang còn si dại nhìn nàng trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Khuôn mặt nàng càng thêm âm lãnh, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Dật nói:

"Nam nhân lớn lên xinh đẹp, tất cả đều đáng chết!"

Nhưng Tiêu Dật lại phát ra tiếng thở dài càng sâu đậm hơn. Hắn nhìn nàng càng thêm thương hại hơn, nói:

"Ngươi chẳng qua chỉ là... quá bi thương mà thôi. Gϊếŧ chóc cũng không phải là bản tính của ngươi."

"............"

Duệ Ngọc cứng họng, giống như kiểu bị lời nói này của Tiêu Dật làm cho kinh sợ. Nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Tay nắm chặt cây móc treo quần áo, lặp đi lặp lại nhiều lần, sau đó mới nặng nề phát ra một tiếng cười lạnh. Duệ Ngọc xoay người lại ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm Tiêu Dật nói:

"Hừ! Ngươi cũng có một chút thú vị đấy!"

Tình huống chuyển biến quá nhanh, khiến cho Chúc Diêu không theo kịp tiết tấu.

Giống như kiểu nàng ngầm nghe trộm thấy một âm thanh vang lên ở bên tai: Thành công hạ được boss cuối cùng. Tiêu Dật đạt được em gái x1.

Con mẹ nó chứ! Chuyện này mà cũng được sao?? Hào quang ngựa đực đánh chiếm thế giới a! Quá hỏng mắt rồi~

"Ta thật sự muốn nghe, bản tâm của ta và ngươi nó như thế nào!"

Lính coi ngục đẩy cửa bước vào.

"Đem hai người còn lại nhốt vào trong đại lao!"

Lính coi ngục không nói hai lời, nhanh chóng đem Chúc Diêu và Tử Đản bắt lại. Tử Đản nghĩ rằng Ngô Vương định làm ra điều gì đó bất lợi cho Tiêu Dật, muốn phản kháng, nhưng Chúc Diêu yên lặng đưa ra ánh mắt không có việc gì đối với hắn. Sau đó, hai người bị lính coi ngục ném vào trong đại lao.

Phân đội nhỏ đi giải cứu Phượng Dịch báo cáo trận đầu thắng lợi, tổn thất phe ta: cằm ; đội viên Tiêu Dật đạt được phần thưởng em gái x1.

..........