Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên Hạ

Chương 4: Mưa to xông mộ phần

Các tướng sĩ gần như choáng voáng, mắt nhìn bầu trời đầy sao còn chưa kịp ẩn lui, vậy mà giông gió đã vội vã phủ xuống, tình huống này giống thời thượng cổ được miêu tả trong thần thoại… Ông trời ơi!

"Thần toán tiên sinh đúng là thần tiên mà!"

Vào lúc này cũng không biết là ai gào to lên, một tiếng kêu này, tựa như thức tỉnh mọi người đang có mặt.

Mọi người rối rít quỳ xuống đất, hướng về phía hương án đã bị cuồng phong bão táp lật tung, không ngừng dập đầu.

Loại chuyện như vậy bọn họ thật không dám tin có thể xảy ra, hai mươi bốn hài tử mới chôn xuống hơn hai canh giờ, thậm chí trụ hương dài cao ngất kia còn chưa kịp cháy hết, mưa cứ như vậy mà trút xuống.

Đây đúng thật là nhờ lão thần tiên tướng số trợ giúp, làm ông trời hiển linh?

Mọi người vội vàng dập đầu, không để ý đến, cùng lúc trời mưa to gió lớn làm bạn cọ rửa cho nhau, cái hố mộ phía sau hương án đã bắt đầu chuyển động.

Chỗ này vốn là sườn dốc, sau khi lấp kín đất thế nào cũng không bằng. Những hố mộ bị nước mưa từng chút một tưới xuống, đất vàng khô nứt sau khi được uống no nước, chốc lát sau đã trở thành bùn nhão.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, hình như cũng không có dấu hiệu dừng lại, bùn đất vàng nhão kia bắt theo sườn dốc chảy xuống.

Dần dần, cái hố lấp đầy đất càng ngày càng ít, vốn là nấm mồ nhô ra nay đã bị nước vùi lấp chảy xuống phía dưới.

Mười tên tướng sĩ vẫn còn dập đầu, có người đã bắt đầu nổi lên nghi ngờ.

Không phải đối với hố mộ, mà là đối với những thứ từ bầu trời đang giáng xuống kia có chút không giống như là mưa... Này…!

Hắn không ngừng lau nước mưa trên mặt, sau đó chạy đến người dẫn đầu phía trước, dùng hết toàn lực lớn tiếng hô to phá vỡ màn mưa…

"Thủ lĩnh! Mưa này có cái gì đó không đúng!" Hắn giơ tay cao chỉ vào giữa không trung, "Cứ theo đà này, nạn hạn hán mới vừa được giải trừ, liền lũ lụt à!"

Lời của hắn nhắc nhở mọi người, bất quá vẫn có người đối với chuyện này không thèm quan tâm, phản bác:

"Ba năm trời không có mưa, mưa lớn hơn nữa cũng không thỏa mãn được ruộng đất Tế Châu, ngươi đừng ăn nói vớ vẩn làm cho mọi người phân tâm!"

Bên này đang tranh luận, lại chợt nghe có một người "A…" lên một tiếng kêu to.

Quỷ! Có quỷ! Xác chết sống lại rồi!

Thủ lĩnh đang chuẩn bị trách cứ mấy câu, lại thấy bắp chân người nọ khẽ run rẩy, "Bồm bộp…" một cái, liền ngồi bẹp xuống đất nhão, gương mặt trắng bệch cũng không biết là sợ hay bị nước mưa chà xát, giống như hình dạng của quỷ.

Mọi người nhìn hắn, thế nhưng hắn lại vươn cánh tay, chỉ thẳng vào cái hố mộ phía sau mọi người, kinh sợ thét lên…

"Quỷ! Có quỷ!"

Mọi người kinh hãi, theo hướng ngón tay của hắn, mượn tia chớp nhìn sang, thì thấy được hai mươi bốn cái hố mộ kia bị mưa to xối xụp xuống, cũng không biết là bọn họ hoa mắt hay là thế nào, chỉ cảm thấy có chỗ không đúng, hình như là có cái gì đó đang không ngừng nhúch nhích ở bên trong.

Bùn trước mặt vốn là nhão nhè, bỗng nhiên một người đã chết đội đầu nhô lên, không lâu lắm, lại thấy một bàn tay nhỏ bé dính đầy bùn đất xông thẳng ra ngoài. Năm ngón tay hướng về phía trước, như rể cây đứng thẳng chỉ về phía chân trời.

"Quỷ!" Mọi người cùng nhau lui về phía sau, cơn mưa xối xả làm mơ hồ tầm mắt, nhưng một màn này thật quỷ dị.

Bàn tay đưa ra từ bên trong hố mộ cũng không đứng thẳng được bao lâu liền buông xuống. Bất quá không phải lùi về trong bùn, mà là dùng sức chống lên mặt bùn.

Không lâu lắm, chỉ thấy một tượng đất sống sờ sờ mang theo vô tận hơi thở tử vong từ trong đất bùn bò ra ngoài.

Đó là một người trong mười hai cô gái bị chôn sống, lúc này mái tóc dài của nàng và nước bùn dán chặt ở trên má, bị nước mưa dội xuống phía dưới, một chỗ trắng một chỗ đen, giống như la sát.

Nhưng ánh mắt của nàng rất sáng, loại ánh sáng đó có chút khác với người thường, không phải trắng cũng không phải là đen, mà mơ hồ ửng chút hồng quang.

"A! Xác chết vùng dậy!" Thủ lĩnh kia đột nhiên ném một câu, sau đó cầm thanh đao chống mặt đất đứng lên, hướng về phía đồng bọn bên cạnh kêu. “Con mẹ nó, các ngươi đứng lên cho lão tử! Nha đầu kia chỉ giả làm xác chết thôi, chúng ta nhiều người sống như vậy cũng không thể để cho nàng cắn chết!"