[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 75: Hai có phải một?

Quy Tinh Đồ mang Tiêu Chiến đến tận Đông Hải, nơi xa xôi này có lẽ người Thiên Giới sẽ tạm thời không tìm tới, bản thân hắn thông thuộc nơi này, nếu có xảy ra chuyện gì cũng không phải không có đường lui.

Tiêu Chiến nằm trong Thủy Động rất nhiều ngày cũng nhất quyết không chịu cho Quy Tinh Đồ lại gần, đến ngày thân thể hồi phục trở lại, không nói với hắn một lời, cứ thế rời đi.

Tiêu Chiến lại trở về Nhân giới, về Trường Bạch Sơn.

Hơn 9000 năm trôi qua, dù đã từng quay trở lại nhưng vẫn thấy Trường Bạch Sơn thay đổi khác trước rất nhiều.

Bản thân cứ nói sẽ sống một cuộc đời khác, không có Tỷ Tỷ, không có Long Thần, nhưng một giây một khắc cũng không thể không nghĩ về Người.

- "Long Thần!"

- "Long Thần!"

- "Ta rất nhớ người".

Nước mắt cứ rơi, đáy lòng càng quặn thắt, tâm trạng nặng nề hơn gấp nhiều lần so với ngày Vương Nhất Bác chối bỏ hắn ở Tĩnh Thất.

- "Long Thần! Người bình an là được".

Tiêu Chiến cất lời tự động viên chính mình, thực sự chỉ cần người bình an là được, nhất định phải bình an là được.

Thân thể đáp xuống đỉnh núi cao nhất, Trường Bạch Sơn ở Nhân gian luôn luôn đón đông sớm nhất, nhưng thực sự đến bây giờ đông lại vẫn chưa về, nên cũng không có tuyết trắng phủ kín đỉnh núi như năm đó.

Rừng cây xanh lá trùng trùng điệp điệp đã sớm ngả sắc đỏ vàng, tự cảnh sinh ái tình, nhưng đến giờ trong mắt người vô tình thì nét buồn thấm vào đáy mắt càng ảm đạm thê lương.

Thân thể đáp xuống mặt hồ, Tiêu Chiến phất tay tạo ra một đình lâu không một điểm khác biệt, ký ức đẹp đẽ tràn về, đáy lòng người cũng tĩnh lặng như mặt nước hồ thu trước mặt.

Thời gian cứ thế chảy trôi, bóng người trải đất đón bình minh, rồi lại đổi hướng đón chiều tà.

Người ngồi đó mặc nhiên không quản sương gió nắng mưa nữa.

Tiêu Chiến!

Tĩnh lặng!

---------------

Kinh Thành!

- "Quỷ! Quỷ!...."

Giữa ánh đèn đuốc mập mờ của trời nhá nhem tối, nhân dáng kẻ trước mặt thập phần quỷ dị. Trên tay cầm một cái xác đã bị bẻ nghẹo đầu, giống như cầm hình nộm vải, vẻ mặt xem như không vừa ý lắm.

Người chủ bán màn thầu ven đường ngây người đứng nhìn nụ cười man rợ bên khóe miệng của hắn, máu tươi vẫn còn dính tràn cả bờ môi rớt xuống cằm.

- "Quỷ! Quỷ....!"

Tiêu Chiến nét cười vẫn tràn đầy gương mặt, nhìn kẻ đứng đó chân tay bủn rủn, ngây người nhìn mình, còn gọi cái gì mà Quỷ... Quỷ.... Từ này nghe rất quen tai, hình như trước đã nghe rất nhiều lần, nhưng không nhớ là từng nghe thấy ở đâu nữa.

- "Cho ngươi!"

Nói rồi, Tiêu Chiến đem cái xác hút máu dở dang vẫn còn mềm chưa cứng nổi ném về phía người nọ.

- "Thứ này không ngon, ta không thích. Cho ngươi đó".

Người chủ quán bị động nhận cái xác về mình, nhất thời chết đứng không dám phản ứng, chẳng qua bao lâu thì sợ quá ngất lịm đi.

Tiêu Chiến nhìn hắn ngất rồi, lại thấy không còn hứng thú với hắn nữa, mũi nhỏ hít vào hương máu trên thân thể hắn cũng không thơm.

- "Không ngon! Không thích!"

Lời chẳng dứt miệng đã bỏ mặc hai kẻ nằm đó, cổ tay đưa lên lau sạch máu tươi trên miệng, liền cười hì hì, hai tay chắp phía sau lưng, vui vẻ bước đi.

Hắn tự cảm thấy, mấy ngày này dường như mình khác trước nhiều hơn, giọng nói cũng dễ nghe hơn, khóe miệng thì rất hay cười, trong lòng thấy rất vui vẻ.

Hôm qua, tự đứng soi bóng mình trước vách thạch sáng trong như ngọc, hắn rất vừa ý, cảm thấy mình rất đẹp mắt, y phục trên người cứ bồng bềnh như mây, đẹp lắm, thích lắm. Hắn đưa tay vuốt dải dây voan buộc tóc cùng màu y phục về trước ngực, suối tóc đen óng mượt mà pha cùng sắc tím, tất cả đều hoàn hảo đến vô cùng.

Từ ngày hắn đến Nhân giới này, không hề có hứng thú với bất cứ thứ gì, bởi vậy hắn chỉ uống máu rồi lại ngủ, tâm trạng không vui cũng không tệ, cứ như vậy trải qua mấy năm ngắn ngủi này.

Nhưng thời gian gần đây, hắn cảm thấy đói khát nhiều hơn trước, vì vậy hắn thức cũng nhiều hơn. Tâm trạng trở lên không tệ, quan trọng nhất là hắn thích thú với nhân dáng này vô cùng, nơi nào cũng rất hợp ý hắn. Tên được Bạch Y Nhân kia đặt cho nghe cũng cực kỳ vừa tai, hắn lẩm nhẩm đọc lại "Tiêu Chiến! Tiêu Chiến".

Nghĩ rồi, khuôn miệng tiếp tục thu giữ nét cười rạng rỡ, hắn tưng tửng bước từng bước về phía con phố đèn l*иg nhộn nhịp phía xa xa.

- "Hóa ra Nhân giới này cũng rất thú vị".

Kinh Thành về đêm bao nhiêu phồn hoa lộng lẫy đều hiển hiện, Tiêu Chiến bước đi giữa con đường đèn l*иg đỏ, ánh sáng chiếu vào vóc dáng cao dỏng thanh mảnh của hắn càng thêm nổi bật, người người lướt qua đều phải ngoảnh mặt đứng nhìn. Chốn này quân tử ái nhân nhiều vô số kể, nhưng có lẽ chưa ai thấy được một người đặc biệt đến nhường này.

- "Công tử! Tiểu thư nhà chúng tôi muốn mời công tử thưởng trà".

Tiêu Chiến nghe lời tì nữ trước mặt thưa đến, tất nhiên trong lòng nảy sinh hứng thú, cúi đầu gật rụp đồng ý.

Tửu lưu trước mặt đèn đuốc sáng rực, người qua lại tấp nập, nhộn nhịp tiếng cười nói, tiếng hí kịch không ngớt bên tai.

Hắn được mời ngồi vào một bàn trà đã được chuẩn bị sẵn, qua lớp rèm thưa là bóng dáng mỹ miều có lẽ là của một tiểu cô nương. Trong lòng có chút tò mò, chỉ cần chớp mắt một cái liền thấy rõ gương mặt người kia.

- "Cũng không tệ".

Chén trà trên bàn vừa được rót ra, Tiêu Chiến còn chưa kịp bưng lên đến miệng, đã nghe tiếng cửa phòng bị đạp một tiếng rất mạnh bung luôn chốt cài.

- "Thinh Nhi! Nàng dám bỏ mặc ta để gọi hắn tới?"

Tiêu Chiến làm vẻ không buồn quan tâm kẻ vừa đến, chén trà đã đưa đến bên môi không thể làm cụt hứng, bởi hương thơm rất dễ chịu, trước giờ hắn chưa có được thử qua thứ này.

Nhưng mà : - "Không ngon!".

Ngụm trà thơm vào đến đầu lưỡi đã cảm nhận vị chát, lòng hắn cảm thấy không thích thứ này, cảm thán thốt lên một câu.

Tên vừa vào nghe vậy tức giận trong lòng càng tăng, hất cằm ra hiệu cho hai tên thủ hạ đi cùng. Tiếng ly cốc trong phòng qua đó va đạp rơi xuống sàn nhà vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

- "Không có hứng chơi với các ngươi".

Nói rồi, Tiêu Chiến toan định cất bước rời đi, nhưng mùi hương máu tươi đâu đó thật gần lại vương vấn bên cánh mũi hắn, không quá thơm ngon nhưng cũng không khỏi gây sự chú ý.

Tiêu Chiến vén lớp rèm thưa, giọt máu nhỏ ra từ lòng bàn tay nữ nhân ngồi đó, có lẽ là do mảnh vỡ ly cốc bắn qua. Vết nứt không nhỏ trên nước da trắng ngần nổi bật vô cùng, làm yết hầu hắn lên lên xuống xuống, tơ máu trên mắt bắt đầu giăng đỏ, càng lúc đồng tử càng nhuộm sắc đậm màu.

- "Yêu nghiệt! Quả nhiên vẫn là ngươi".

Âm giọng này vô cùng quen tai, hắn đã từng nghe qua rồi, Tiêu Chiến ngước mắt nhìn qua khung cửa sau lưng nữ nhân, khắp nơi đều là cung tên mũi lửa đỏ rực, hắn nhìn một lượt mới cất giọng cười khẩy.

- "Người Nhân tộc các ngươi cũng thật nhiều trò".

Nữ nhân ngồi đó thoáng cái đã không còn thấy hình dáng, căn phòng lập tức bị đóng chặt tất cả các kẽ hở, cung lửa cứ thế bắn xuống liên hồi, Tiêu Chiến thấy vậy lắc đầu cười tà mị.

- "Không vui. Ta không thích lửa".

Nói rồi, thoáng cái hắn đã xuất hiện trên nóc Tửu lâu, giọng cười lớn tiếng nhìn đám người phía dưới.

- "Hôm nay ta đang vui vẻ, không muốn đánh với ....... ".

Lời còn chưa nói dứt, một đầu mũi tên sắc nhọn đã một đường ghim vào sau lưng hắn, sống lưng cảm nhận một chút đau nhức. Tiêu Chiến ngoảnh mặt nhìn.

- "Thật nhiều người".

Xem ra lần này người đến quyết tâm bắt hắn bằng được thì phải, mang đến không ít người, lực lượng hùng hậu bao vây Tửu lâu nhiều vòng tầng tầng lớp lớp. Bên khắp các nóc nhà xung quanh cung tên lửa cũng sáng rực.

Hai mắt hắn lúc sáng lúc mờ, cảm nhận hình như có gì đó không ổn. Trong lòng thầm đoán biết, thân thể hắn lập tức tan biến trong không trung.

- "Đuổi theo! Hắn trúng độc rồi... nhất định không thể chạy xa".

Hắn cứ thế chạy, cảm thấy mình chạy cũng rất xa, bên tai không còn nghe tiếng người hô hoán, tiếng vó ngựa phi nước đại, tiếng đao kiếm va chạm cũng không.

Cổ họng bắt đầu khô rát khát cầu, cơn khát máu lại trào dâng dữ dội, đánh bại tất cả ảo mờ của thuốc hay cái gì đó mà bọn chúng gọi tên ban nãy.

- "Thèm quá! Khát quá!"

Toàn thân nóng rực không chịu đựng nổi, hắn thèm máu ngọt mát lành. Nghĩ rồi, hắn ngừng chân không chạy nữa, quay trở lại bìa rừng.

.....................

Xong việc!

Vẫn như mọi khi linh thức trong thân thể tự dẫn đường cho hắn, nhưng hôm nay không còn kỳ lạ như mọi ngày, hắn nhận biết được nơi mình đi đến. Một bóng dáng hệt như chính mình đứng trước mặt, thân thể hắn tức thì tan biến hoàn toàn.

Sáng ngày hôm sau, người ta hoảng hốt nhìn một thôn làng không còn ai sống sót. Một đống xác khô quắt chất gọn giữa cổng làng.

Tin tức trấn động lan truyền khắp Kinh Thành, một lá thư cấp tốc được gửi về Thiên giới.

- "Chuyện đã đến nước này! Phụ đế! Chúng ta phải bắt bằng được hắn trở về thôi. Nếu không Lục giới sớm ngày không thể yên ổn. Thanh danh của Thiên giới cũng lần nữa bị hủy trong tay hắn".

- "Tiêu Chiến này! Thật không thể ngờ..... Tâm ma trong người lại càng lớn đến vậy".

- "Phụ Đế! Tiêu Chiến hắn có Linh Quy Sương Giáng. Bây giờ lại cấu kết cùng Quy Tinh Đồ. Xin người cân nhắc cử người trợ giúp".

- "Long Thần! Con đi cùng Kim Thần! Nguyệt Thần! Lần này nhất định phải bắt được hắn trở về Thiên Cung".

- "Dạ"!

Vương Nhất Bác cúi người nhận chỉ, nét mặt vẫn tĩnh lặng như băng nhưng trong lòng đã trùng trùng suy nghĩ.

- "Ca Ca! Muội đi cùng huynh".

Vương Nhất Bác không đồng ý cũng không phản đối, để mặc Bạch Trúc Linh cứ thế đi theo mình.

Chuyến đi Nhân giới này, có gặp cố nhân?

====================

Máy tính tui ko thể vào đi s1apihd.com mọi người ạ.

Phải viết bằng ipad chậm rì ra.

Đến chap này mọi người đã thấy bớt khó hiểu chưa? 😂😂😂😂😂

Nay có nàng kêu đọc mấy chap này ko có liên kết, đọc ko hiểu gì.

Tui viết cũng còn đang ko hiểu đây này.

Đùa thui hê hê hê