Chương 94
Xe cứu thương chắc chắn sẽ đi đến những bệnh viện ở gần địa điểm xảy ra sự cố, Chung Trì Tân trực tiếp lên xe lái đi, đang tra cứu các bệnh viện gần đó trên điện thoại, tra được một nửa thì Kế Thiên Kiệt gọi điện tới.
"Anh Tân, chị Khương ở bệnh viện Kinh Hải." Kế Thiên Kiệt vội vàng nói.
Chung Trì Tân lập tức đạp chân phanh, quay đầu xe đi đến bệnh viện Kinh Hải, sau đó gọi điện thoại cho một người.
* * *
"Vẫn may không bị rách da." Hùng Úc xem bác sĩ bôi thuốc cho Khương Diệp, thở phào một hơi.
"Chị Úc, chị đi xem Nhạc Kiều đi, em không sao." Khương Diệp mở mắt ra nói.
Hùng Úc gật đầu: "Chị đi tìm cô ấy, em đi theo bác sĩ chụp chiếu xem sao."
Bên ngoài mặc dù không có vết thương gì nặng nhưng Khương Diệp bị đυ.ng vào đầu, đề phòng có chuyện gì xảy ra thì vẫn nên đi chụp CT não cho yên tâm.
Hùng Úc đi theo đường lúc vào, nhưng lại không tìm thấy Nhạc Kiều, liền đi hỏi bác sĩ vừa xử lý vết thương ở đây.
"Bệnh nhân ở phòng 701." Bác sĩ khi nói chuyện còn cố ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía Hùng Úc.
Chờ đến khi Hùng Úc đi đến phòng 701 thì mới hiểu được cái nhìn vừa rồi của bác sĩ là có ý gì.
Bệnh viện Kinh Hải là bệnh viện tư nhân nổi tiếng, bởi vì là nơi chữa trị cho các minh tinh và doanh nhân, công tác an ninh bảo mật cực kỳ cao, ở trong giới nổi tiếng đứng đầu.
Trước đó Hùng Úc nhận được điện thoại của Khương Diệp thì đã liên hệ với bệnh viện này, hi vọng bên họ điều một chiếc xe cứu thương đến, đương nhiên.. giá cả cũng đắt hơn so với xe cứu thương của bệnh viện thông thường.
Tầng 7 chỉ có một phòng 701, phòng này cách bày trí không giống phòng bệnh, giống như một căn nhà thì đúng hơn.
Trong phòng có đặt một các giường rất lớn, phía trước là màn hình TV cũng lớn không kém, bên phải là phòng khách, thậm chí còn có phòng bếp, chỗ vận động và giải trí.
Nếu như chỉ có những thứ này thì mấy phòng VIP ở tầng dưới cũng có bố cục như vậy, mấu chốt là cách trang trí trong phòng cho thấy bệnh viện này bỏ ra rất nhiều tiền và tâm tư, Hùng Úc thậm chí còn thấy có một chiếc đàn dương cầm ở trong phòng nữa.
Lúc Hùng Úc đến nhìn thấy căn phòng bị sững sờ năm phút đồng hồ chứ đừng nói đến Nhạc Kiều, người đang cẩn thận từng li từng tí ngồi trên ghế sa lon, cô ấy nhìn thấy Hùng Úc như nhìn thấy cứu tinh vậy.
"Chị Úc, chỗ này là chị sắp xếp sao.. vừa rồi y tá dẫn em đến đây." Nhạc Kiều đến giường cũng không dám ngồi.
Hùng Úc lắc đầu: "Có thể là y tá nhầm."
Hai người xấu hổ nhìn nhau, Hùng Úc tiến lên đỡ Nhạc Kiều: "Chân em thế nào rồi? Có phải nằm viện hay không?"
"Không cần, chỉ phải khâu hai mũi mà thôi, chúng ta đi ra ngoài chờ chị Khương Diệp đi, sau đó cùng về."
Hùng Úc đỡ Nhạc Kiều đi ra, còn chưa ra đến cửa thì có một thân ảnh đột nhiên xông vào.
"Khương Diệp.. ở đâu?" Chung Trì Tân mới từ thang máy chạy đến, nhìn thấy hai người còn tưởng là Khương Diệp, vừa mới mở miệng hỏi thì phát hiện cô không ở đây.
"Chung Trì Tân?" Hùng Úc nhận ra anh "Khương Diệp đang kiểm tra ở dưới."
Ánh mắt Chung Trì Tân dời xuống, nhìn thấy vết thương trên đùi Nhạc Kiều, lúc anh ở trên xe có gọi điện cho viện trưởng hỏi, còn tưởng rằng người bị thương ở chân là Khương Diệp liền bảo bệnh viện sắp xếp phòng 701 cho cô nằm.
Bệnh viện này là tài sản của Chung gia, mà phòng 701 lại là phòng bệnh của anh, mặc dù anh không có ở qua.
"Cô ấy.. bị thương thế nào?" Chung Trì Tân hỏi.
Hùng Úc quay đầu nhìn phòng bệnh 701 này, lại nhìn sang Chung Trì Tân, trong đầu đang có một ý nghĩ vô cùng sống động.
"Cô ấy bị đυ.ng vào trán, bị sưng lên một khối, những chỗ khác chắc hẳn không có vấn đề gì, còn phải đợi kết quả kiểm tra nữa." Hùng Úc đỡ Nhạc Kiều đi về hướng thang máy "Cậu có muốn đi cùng hay không?"
Chung Trì Tân gật đầu, cùng đi vào thang máy.
Xuống đến tầng một, Chung Trì Tân nhìn thấy Khương Diệp đang quỳ trên mặt đất ôm thùng rác mà nôn.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi vẫn còn không sao mà!" Hùng Úc để Nhạc Kiều dựa vào tường, chạy lại hỏi bác sĩ.
"Kiểm tra thì không có việc gì, có khả năng não bị chấn động nhỏ." Bác sĩ trấn an nói "buồn nôn là hiện tượng rất bình thường."
"Não bị chấn động nhỏ sao lại có phản ứng lớn như vậy chứ?" Hùng Úc vẫn không tin.
"Thể chất mỗi người sẽ khác nhau, thể chất của cô ấy phản ứng tương đối mạnh, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ từ từ hồi phục, không cần lo lắng quá."
Chung Trì Tân lấy cốc nước ở máy lọc nước bên cạnh, lại rút khăn giấy, quỳ gối ở bên người Khương Diệp, vỗ vỗ lưng cô, đợi đến khi cô không nôn nữa, mới đưa giấy và nước qua.
Khương Diệp đang bị chóng mặt không thấy rõ người bên cạnh là ai, theo bản năng nhận lấy giấy lau và nước uống súc miệng.
"Còn muốn uống thêm nước không?" Chung Trì Tân đỡ người dậy ngồi lên ghế, hỏi.
Khương Diệp dựa đầu vào tường, nhắm mắt gật đầu.
Hùng Úc không có chú ý tới động tĩnh bên này, chị ấy đang nhận cuộc gọi đến từ phía cảnh sát, hỏi bọn họ có thể đến đồn cảnh sát để ghi khẩu cung hay không.
Cảnh sát đều đang ở bệnh viện gần đó, những người bị thương khác cũng đều ở bệnh viện này, chỉ có người trên chiếc xe của Khương Diệp là không thấy đâu.
"Chúng tôi ở bệnh viện khác, hôm nay chắc không thể đến đồn cảnh sát được rồi." Hùng Úc che đầu nói, "ngày mai có thể làm phiền các đồng chí cảnh sát tới đây lấy khẩu cung được không?"
Cảnh sát cũng biết đối phương là người nổi tiếng, hiểu rõ đối phương cần giữ danh tính, dù sao nếu không chuẩn bị tốt có thể dẫn đến bạo động, liền đồng ý xử lý những chiếc xe bị va chạm trước.
"Được, trên hai chiếc xe theo dõi có tổng cộng ba người, có một nữ sinh thương tích đặc biệt nghiêm trọng vẫn đang cấp cứu, còn có một người thì bị hôn mê, người còn lại thì ý thức thanh tỉnh, chúng tôi bên đây sẽ lấy khẩu cung trước." Cảnh sát báo "Những chiếc xe va chạm phía sau không ai bị thương cả, chỉ là xe bị hỏng tương đối nghiêm trọng."
"Đồng chí cảnh sát, những chiếc xe bị liên lụy kia nhờ anh nói với họ, chúng tôi sẽ bồi thường, ngay bây giờ anh có thể nói với bọn họ như vậy." Hùng Úc lập tức nói.
"Được."
* * *
Khương Diệp thở hổn hển mấy cái, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại được, nhưng vẫn còn chóng mặt và buồn nôn.
Cô mở mắt ra nhìn thấy Chung Trì Tân ở bên cạnh, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi nghe nói cô bị tai nạn xe, vừa lúc tôi cũng ở gần đây cho nên tới xem một chút." Nói xong Chung Trì Tân đưa tay lau mồ hôi trên trán Khương Diệp.
Khương Diệp hiện tại đầu óc không được thanh tỉnh cho lấm, cho nên ngửa đầu tùy ý cho Chung Trì Tân lau.
"Cô ấy hiện tại không ra viện được, tôi đưa cô ấy đến phòng 701 nghỉ ngơi." Chung Trì Tân quay đầu nói với Hùng Úc.
Hùng Úc nghiêng đầu nhìn Nhạc Kiều đang bị thương đứng ở bên cạnh, khẽ cắn môi: "Vậy phiền phức cho cậu rồi, tôi đưa trợ lý về nhà trước, sau đó đi xử lý việc tai nạn xe."
"Không cần gấp." Chung Trì Tân ôm ngang Khương Diệp lên, hướng Hùng Úc gật đầu "Người đại diện của tôi hiện tại cũng đang ở bệnh viện bên kia rồi."
Hùng Úc: "..."
Nhạc Kiều: Cô cũng muốn có một người bạn như vậy, nhu cầu rất cấp bách!
Lúc Khương Diệp được ôm lên, khó chịu nhíu mày, nhưng sau khi đầu tựa ở trên l*иg ngực của Chung Trì Tân cảm thấy đầu không bị chấn động lớn, lông mày lúc này mới giãn ra.
Chung Trì Tân ôm người đi đến phòng 701, đặt Khương Diệp ở trên giường, động tác đặc biệt nhẹ nhàng, sau đó nâng đầu cô lên chậm chậm đặt ở trên gối.
Người bị chấn động não sẽ xuất hiện triệu chứng buồn nôn, chóng mặt và ù tai, sợ ánh sáng, Chung Trì Tân giúp Khương Diệp đắp chăn xong lập tức tắt đèn trong phòng đi, chỉ để lại bên giường một ánh đèn ấm áp.
Chung Trì Tân ngồi ở bên giường giúp cô lau mồ hôi, nghiêm túc quan sát mặt Khương Diệp.
Khương Diệp ngẫu nhiên mở mắt ra, lại không thấy rõ mặt người bên cạnh, chỉ cảm thấy trong mắt tất cả đều vặn vẹo méo lệch.
Vốn dĩ hôm nay công việc kết thúc tương đối muộn, lại trải qua một loạt sự cố, bây giờ đã là năm rưỡi sáng, Chung Trì Tân cũng chẳng buồn đi ngủ, một mực ngồi ở bên giường chăm sóc Khương Diệp, sợ cô lại xuất hiện trạng thái buồn nôn.
Cũng may về sau Khương Diệp không xuất hiện tình huống này nữa, chỉ ngủ mà thôi.
Chung Trì Tân đi vào toilet chuẩn bị một cái khăn nóng, giúp cô lau mặt, sau đó ngồi ở bên cạnh nhìn.
Thời gian lại trôi qua, nhìn lại đồng hồ thì đã là bảy giờ, Chung Trì Tân đi đến nhà tắm tắm rửa cho tỉnh táo, đây vốn là phòng dành riêng cho anh, cho nên quần áo đều chuẩn bị đầy đủ, đều là quần áo chưa có mặc qua lần nào.
Chín giờ mười lăm phút, Khương Diệp tỉnh lại, mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được là mình bị tai nạn xe, hiện tại đang ở bệnh viện, sau đó..
"Cô tỉnh rồi?" Chung Trì Tân đỡ Khương Diệp ngồi lên, lại để một cái gối phía sau lưng cô làm đệm tựa lưng "Đây là ở bệnh viện, rạng sáng nay cô chóng mặt quá nên trực tiếp nghri ở đây."
Khương Diệp đưa tay day day huyệt thái dương, đầu cô hiện tại có chút choáng: "Chị Úc đâu rồi?"
Chung Trì Tân lập tức đè tay cô lại, không cho cô đυ.ng vào vết thương trên trán, sau đó buông ra, cầm lấy cao tiêu sưng ở bên cạnh nói: "Chị ấy đưa trợ lý của cô về nhà, sau đó lại đi xử lý sự cố tai nạn."
Bàn Phi có gọi cho Chung Trì Tân hai cuộc điện thoại, anh cũng biết được tình huống đại khái.
"Mấy người fan cuồng kia khai là theo dõi hai người từ lúc rời đoàn làm phim, chiếc xe phía trước muốn chặn hai người lại để ký tên chụp ảnh, chiếc xe phía sau phanh xe đột nhiên lại không ăn cho nên đυ.ng trực tiếp vào xe của cô." Thời điểm lúc Chung Trì Tân nói những lời này sắc mặt đặc biệt khó coi.
"Lúc ở đoàn làm phim vì sao không xin ký tên với chụp ảnh chứ?" Khương Diệp nhàn nhạt hỏi.
Chung Trì Tân còn chưa trả lời, Hùng Úc đã gọi điện thoại tới, mà cũng không gọi cho Khương Diệp.
"Anh Chung, xin hỏi Khương Diệp của chúng tôi đã tỉnh chưa vậy?" Hùng Úc đi từ đồn cảnh sát ra, hỏi người ở đầu bên kia điện thoại.
"Đã tỉnh rồi."
"Là chị Úc sao?" Khương Diệp nghe được âm thanh thì hỏi Chung Trì Tân.
Chung Trì Tân gật đầu, ấn vào loa ngoài, kéo tay Khương Diệp qua đặt di động vào lòng bàn tay cô, mình thì mở lọ cao ra thoa lên trán Khương Diệp.
"Khương Diệp, đầu em còn đau không?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói khẩn trương của Hùng Úc "Chị ở bên này cảnh sát đã kết án rồi."
"Em đỡ hơn nhiều rồi."
Chung Trì Tân ngửi được mùi hương nồng nặc của cao, liện nhẹ giọng bảo Khương Diệp: "Nhắm mắt lại."
Hùng Úc ở bên kia điện thoại nghe được giọng của Chung Trì Tân: "..."
Khương Diệp nghe lời nhắm mắt lại, mặc cho Chung Trì Tân giúp cô thoa thuốc, sau lại hỏi Hùng Úc: "Bọn họ sao phải chặn xe chứ?"
"Có tổng cộng là ba fan cuồng, tuổi tác đều hơn hai mươi, ban đầu chỉ muốn đi theo em thôi, không nghĩ tới chuyện lại bị em phát hiện, hai người ở xe phía trước tức khí muốn chặn xe em lại, không nghĩ tới là chiếc xe phía sau phanh không ăn, kết quả tạo thành tai nạn xe." Hùng Úc tức giận nói "ban đầu hai người kia còn nói dối là không phải cố ý, vẫn may là cảnh sát đã hỏi ra được chân tướng."
Hai người?
"Vậy còn một người đâu?" Khương Diệp nhớ là có một chiếc xe bị đâm biến dạng đặc biệt nghiêm trọng.
"Còn có một người hiện tại đang ở trong phòng ICU, là người lái xe chặn xe của em." Hùng Úc nhìn thoáng qua Bàn Phi ở bên cạnh, đem lời muốn nói nuốt xuống.
Lúc chị ấy đi tới bệnh viện thì những chủ xe bị đâm theo đã ghi xong khẩu cung, vô cùng cao hứng đi về nhà, chỉ còn lại ba người fan cuồng bị thương kia.
Gặp tình huống như hiện tại tương đối phiền phức, Khương Diệp hiện tại bị thương không nghiêm trọng, mà đám fan này một người bị thương nhẹ, một người thì hôn mê, một người bị thương nặng.
Đoán chừng đến lúc đó có khả năng tố cáo ngược lại Khương Diệp, đòi bồi thường.
Kết quả là vừa mới sáng sớm, cái người bị thương nặng kia được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, Bàn Phi đã liên hệ với cục công an, lấy tội danh đe dọa an toàn nơi công cộng để tố cáo ba người.