Chương 88
Quảng cáo cải muối, mà lại phát sóng trên truyền hình thì cũng tương đối hiếm thấy. Vì thế công ty quảng cáo cẩn thận làm ra hai phương án, một cái chiếu mạng, một cái phát trên đài truyền hình.
Thời gian phát sóng trên đài truyền hình có hạn, chỉ có mười giây, nội dung so với quảng cáo trên mạng phải đơn giản hơn, chỉ đơn giản là Chung Trì Tân và Khương Diệp cầm cải muối, sau đó hậu kỳ phối âm.
Về phần quảng cáo chiếu mạng thì nội dung sẽ là cảnh sinh hoạt, bối cảnh ở trong một căn nhà, Khương Diệp và Chung Trì Tân thì đóng vai vợ chồng, thời điểm là ở buổi sáng.
Nói thật thì lúc đưa phương án này ra, xém chút nữa thì bị người phụ trách đánh chết, ai mà không biết địa vị của Chung Trì Tân chứ, thật vất vả mới mời được anh quay quảng cáo, lại còn đóng vai như vậy, không cần phải nói cũng biết Chung Trì Tân khẳng định không đồng ý.
Nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ có cái kịch bản này là dễ hiểu, người phụ trách gọi điện thăm dò thương lượng với Chung Trì Tân, kết quả đối phương vậy mà lại đồng ý.
Toàn bộ kịch bản là người vợ sáng sớm dậy nấu đồ ăn cho chồng, nhưng người chồng khẩu vị không được tốt, không muốn ăn, sau đó người vợ lấy cải muối Tiền Quý ra, người chồng lúc này mới vui vẻ dùng bữa sáng.
Ngay từ đầu cảnh Chung Trì Tân nằm ở trên giường, Khương Diệp phải đi qua gọi anh dậy, đạo diễn còn 'cẩn thận' chia cảnh này thành hai lần quay riêng biệt.
Chung Trì Tân nằm ở trên giường nhìn vợ mình là một cảnh quay độc lập. Lúc Khương Diệp ngồi trên giường đánh thức Chung Trì Tân, thực tế là chỉ nhìn ống kính máy quay mà thôi, trên giường không có ai cả.
Người phụ trách sau khi nói xong Khương Diệp thì tỏ ra đã hiểu, mà Chung Trì Tân thì lại không quan tâm lắm.
Khương Diệp quay trước, hoàn thành rất thuận lợi.
Đến lượt Chung Trì Tân quay thì lại xảy ra vấn đề, anh đối diện với ống kính máy quay không có biểu hiện gì, không hề giống như ánh mắt người chồng nhìn vợ mình gì cả.
Đạo diễn hiện trường giơ bảng clapper-board lên mấy lần, cuối cùng nói với người phụ trách ở bên cạnh: "Nếu không thì để hai người cùng quay đi?"
Một người ca sĩ, khó nhập vai cũng là chuyện bình thường.
Người phụ trách do dự đi đến trước mặt Chung Trì Tân: "Cái này, Chung Thần.. có thể để Khương Diệp cùng quay với anh được không, phía đạo diễn nói lúc diễn anh cần phải biểu đạt thêm chút tình cảm."
Mặc dù chỉ là video quảng cáo, nhưng kỹ thuật diễn thì vẫn phải có, không đến lúc chiếu lên người xem sẽ không đạt được hiệu ứng, sẽ không có người mua hàng.
Chung Trì Tân ngẩng đầu nhìn Khương Diệp đang ở bên cạnh: "Cô có thể quay cùng một chỗ với tôi được không?"
Khương Diệp đương nhiên là đáp ứng rồi.
Chung Trì Tân lại một lần nữa nằm lại giường, Khương Diệp đẩy cửa vào, ngồi ở trên giường, xoay người cúi gần xuống tai anh, làm ra kiểu gọi anh dậy.
Dựa theo kịch bản thì lúc này người chồng nên mở mắt ra, sau đó dắt tay vợ mình đi ra phòng khách.
Nhưng mà bên mặt Chung Trì Tân chỉ cảm thấy hô hấp nhàn nhạt của Khương Diệp, trong lúc nhất thời quên mở mắt ra.
Đang lúc đạo diễn muốn hô 'Cut' thì Khương Diệp động, cô nâng người lên đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Chung Trì Tân.
Chung Trì Tân giật mình, mở mắt kinh ngạc nhìn về phía cô.
"Dậy." Khương Diệp cười nói.
Hai người thuận lợi rời giường dắt tay nhau đi vào phòng khách.
Trên bàn có đặt hai bát cháo trắng, cùng với một bát cải muối, Chung Trì Tân sau khi ngồi xuống, nếm nếm cải muối trong bát, dường như không quá thích hương vị này. Khương Diệp đứng dậy lấy từ trong tủ lạnh gói cải muối Tiền Quý, lấy một bát khác đổ vào, đẩy về phía Chung Trì Tân.
Chung Trì Tân lúc này mới đồng ý ăn.
Trạng thái của hai người đều rất tốt, một lần là qua.
Nhưng đạo diễn và biên kịch giống như đang xảy ra tranh luận, người phụ trách lại đi qua đó nghe bọn họ nói chuyện, cuối cùng ba người cầm điện thoại đứng ở đó nhìn về phía bên này.
Ở bên này, hai người đang ngồi nghỉ ngơi, Khương Diệp hỏi Chung Trì Tân: "Vừa rồi lúc nằm ở trên giường anh đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Lưng Chung Trì Tân vô thức thẳng lên: "Không nghĩ cái gì cả, chỉ là tôi không nghỉ ngơi tốt, có chút buồn ngủ."
Khương Diệp từ chối cho ý kiến, nhìn sang phía ba người đang ở trong góc tường kia: "Bọn họ đang xem cái gì vậy?"
Vốn tưởng rằng bọn họ qua đó là để xem lại cảnh quay vừa rồi, làm sao lại tụ tập một chỗ xem điện thoại vậy nhỉ? Trông cách bọn họ xem thì giống như đang xem video.
"Nhìn đi, tôi nói rồi mà, trạng thái của hai người bọn họ như thế này sẽ tốt hơn, vừa hay có thể cọ chút nhiệt từ 'Trở về cuộc sống điền viên'." Biên kịch chỉ video trên điện thoại của mình nói "lúc trước làm video này tôi chưa có xem chương trình kia, hai người cũng đã thấy được cách mà hai người bọn họ ở chung rồi đó, để Chung Trì Tân đi gọi Khương Diệp dậy thì thích hợp hơn."
"Hiện tại quay như thế này cũng không có vấn đề gì mà." Người phụ trách nhìn thoáng qua thiết bị giám sát màn hình, cảm thấy cảnh vừa rồi quay cũng không tệ.
"Cũng không phải là không được thay vị trí." Đạo diễn bỗng nhiên nói "hiện tại phụ nữ tính độc lập cao, không thích bị ép ở nhà làm nội trợ, vì sao nhất định phải là vợ làm bữa sáng xong sau đó đi gọi chồng dậy?"
Người phụ trách mặt có chút đen lại, bởi vì chút nữa người cần phải nói với bọn họ là mình, anh ta một chút cũng không muốn đắc tội với Chung Trì Tân.
"Người anh em, anh đi hỏi bọn họ đi, nếu không đồng ý thì thôi."
Người phụ trách chỉ có thể đi đến nói chuyện này với Khương Diệp và Chung Trì Tân.
"Chúng tôi muốn thay đổi kịch bản một chút, đổi thành người chồng làm bữa sáng xong sau đó đi gọi vợ mình, người vợ không thích cải muối vị cũ kia, người chồng từ tủ lạnh lấy ra cải muối Tiền Quý."
"Có thể." Gần như vừa dứt lời, Chung Trì Tân đã đồng ý.
Người phụ trách: "..."
Ngạc nhiên nha, đại danh đỉnh đỉnh Chung Trì Tân lại dễ nói chuyện như vậy sao?
Anh ta có chút cảm động.
Khương Diệp vẫn chưa có nói đồng ý, hai người đều đang nhìn về phía cô.
Khương Diệp không có chú ý đến bọn họ, mà là đứng lên vẫy vẫy tay về phía cửa: "Ở đây."
Chung Trì Tân nhìn theo hướng Khương Diệp, thì thấy Tiền Quý đang đứng ở cửa.
"Vẫn chưa quay xong đúng không, tôi cố hết sức mới chạy được đến đây." Tiền Quý vừa đến liền lôi kéo Khương Diệp, mười phần thân mật.
So với Đồ Liêu, Khương Diệp và Tiền Quý càng giống bạn bè cùng trang lứa hơn, hai người đứng một chỗ..
Mười phần chướng mắt.
Chung Trì Tân cúi đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, trong lòng có vô vàn suy nghĩ vùn vụt mà chạy qua.
"Sắp quay xong rồi, chẳng qua phía đạo diễn muốn quay lại một lần nữa, thay đổi nội dung một chút." Khương Diệp lúc nói chuyện với Tiền Quý vẫn luôn thoải mái, trên mặt dù không mang theo nụ cười nhưng thần sắc thì lại buông lỏng.
Tiền Quý vô cùng tò mò quá trình quay quảng cáo, đương nhiên chủ yếu vẫn là do người quay chính là Khương Diệp, anh ta hỏi một chút về nội dung quay.
"Để Chung Trì Tân làm đồ ăn sáng sau đó đi đánh thức cô? Hình như cũng được đó, giống như ở trong chương trình tống nghệ người nấu cơm là cậu ấy." Tiền Quý nhìn về phía Chung Trì Tân hỏi: "Đúng không?"
Chung Trì Tân vẫn còn cúi đầu, không có trả lời câu hỏi của Tiền Quý.
Khương Diệp đυ.ng đυ.ng vào người anh: "Làm sao vậy, buồn ngủ sao?"
Chung Trì Tân lùi lại một bước, lắc đầu: "Không có việc gì."
Hai người lại một lần nữa vào vị trí, chuẩn bị quay lại.
Chung Trì Tân ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm Khương Diệp, người đang nhắm mắt, có chút xuất thần.
Giả sử, có một ngày bọn họ có thể ở chung một chỗ, có thể giống như hôm nay, anh vào phòng gọi cô dậy, hai người có lẽ do vậy mà nằm trên giường đùa giỡn một lúc.. nhưng, dựa theo tính cách của Khương Diệp thì chắc sẽ không xảy ra tình huống như vậy.
Khương Diệp nhắm mắt lại, chờ một lúc lâu cũng cảm nhận được Chung Trì Tân cúi người, cô tránh đi vị trí của máy quay, từ dưới chăn vươn tay đυ.ng vào Chung Trì Tân, nhắc nhở anh nên làm hành động tiếp theo.
Vốn định nhắc nhở xong thì thu tay lại, lại bị bàn tay nóng hổi của anh đè lại, sau đó Khương Diệp cảm nhận được Chung Trì Tân cúi người xuống nói khẽ: "Nên dậy thôi."
Cảnh Khương Diệp quay lúc trước cô không có đọc lời thoại, chỉ là cúi người dừng lại khoảng ba giây.
Tiền Quý đứng bên cạnh người phụ trách xem, đột nhiên hỏi một câu: "Bọn họ quay như vậy, đến lúc chiếu lên fan của Chung Trì Tân có tràn vào mắng Khương Diệp không nhỉ?"
Ở trong chương trình tống nghệ nấu cơm thì coi như bỏ qua, vốn dĩ chính là cuộc sống sinh hoạt, vấn đề là.. Tiền Quý nhìn chằm chằm người đang ngồi ở bên giường cúi xuống gọi Khương Diệp dậy kia.
Một cảnh này xem thấy đặc biệt mập mờ, fan hâm mộ của Chung Trì Tân sẽ không vì vậy mà ghét Khương Diệp?
Một người không truy tinh không bát quái về giới giải trí như Tiền Quý lo lắng nhìn hai người tay trong tay đi đến phòng khách.
"Cái hành động tay trong tay này cũng không quá cần thiết mà, một người đi trước một người đi theo sau ra ngoài là được rồi." Tiền Quý giống như một người đứng trên cương vị của bên A trong hợp đồng nói với người phụ trách của bên B.
"Có thể, đợi lát nữa quay lại."
* * *
Quảng cáo quay xong, Tiền Quý mời Chung Trì Tân đi ăn cơm cùng, Chung Trì Tân đồng ý.
Trên đường đi Tiền Quý tiện tay bật một bài hát, Khương Diệp đang ngồi ở phía sau lên tiếng: "Đổi bài hát khác đi."
"..."
Tiền Quý giật mình, quay đầu dùng một loại ánh mắt khó tin nhìn Khương Diệp, đến khi đèn xanh bật sáng cũng không phản ứng lại, đợi đến khi chiếc xe phía sau nhấn còi thúc giục mới giật mình lại.
Qua ngã tư, Tiền Quý tắt nhạc đi rồi hỏi Khương Diệp: "Vậy cô muốn nghe bài hát gì?"
"Có 'Sương mù' hay không?"
Chung Trì Tân vô thức quay đầu nhìn về phía Khương Diệp, Khương Diệp lại giống như rất là thuận miệng nói ra câu kia.
"Được, rất hân hạnh được phục vụ." Tiền Quý đã nghe qua bài hát của Chung Trì Tân, cùng xem qua Khương Diệp hát bài này trong chương trình tống nghệ của đài Hỏa Lê.
Chẳng qua, quen biết nhiều năm như vậy, cô ấy hoàn toàn không có nghe nhạc, mỗi lần đều là do bọn họ tùy ý lựa chọn, làm sao đột nhiên lại nghe, rồi lại còn thích bài hát này như vậy chứ?
Tiền Quý quyết định chút nữa đến nơi sẽ nhắn tin cho Đồ Liêu, nói cho anh ta biết sau này trên xe phải lưu bài hát này.
"Đáng tiếc, lão Đồ không ở đây." Tiền Quý cười nói "Khương Diệp, hôm nay ăn cơm không chỉ có ba người chúng ta, còn có thêm một người nữa."
Khương Diệp tựa ở phía sau ghế: "Chuẩn bị lúc nào kết hôn thế?"
Tiền Quý đang lái xe bị giật mình nghiêng một cái, anh ta hít vào một hơi: "Làm sao cô biết, là lão Đồ nói cho cô sao?"
"Đợt trước ở thành phố W tôi có gặp Lý Ái, hai người cùng đeo một loại vòng tay."
Tiền Quý là người theo trường phái nam giới điển hình, không thích đeo bất kỳ loại trang sức nào trên người cả, nhưng bây giờ trên tay lại đeo vòng tay, hiển nhiên là do người nào đó mà anh ta coi trọng tặng.
Cho đến lần trước ở thành phố W ăn cơm cùng Lý Ái, Khương Diệp lại nhìn thấy cô ấy đeo cùng một loại vòng tay với Tiền Quý.
"Haizzz, vốn dĩ còn muốn chứng kiến bộ dáng giật mình của cô chứ." Tiền Quý lắc lắc đầu.
Chung Trì Tân ngồi ở ghế sau nghe được câu chuyện của bọn họ, cả người không hiểu sao thả lỏng ra, cảm xúc trống rỗng trong lòng bỗng chốc tiêu tan.
Khương Diệp cũng phát hiện ra được cảm xúc của anh thay đổi, trên đường nhìn anh mấy lần.
Ba người đi đến phòng bao, Lý Ái gặp Khương Diệp thì rất vui mừng, khi thấy Chung Trì Tân thì có chút giật mình.
"Đây là Chung Trì Tân, hôm nay hai người bọn họ có đại ngôn quảng cáo cùng nhau, chính là quảng cáo của công ty anh." Tiền Quý kéo Lý Ái ngồi xuống, giới thiệu Chung Trì Tân với cô ấy.
"Em biết." Lý Ái cười nói "Chúng em có gặp qua ở thành phố W."
Tiền Quý ngạc nhiên: "Mọi người gặp nhau rồi?"
"Lúc trước ở thành phố W ghi hình chương trình, chúng tôi có gặp bác Lý và Tiểu Ái ăn cơm cùng nhau." Khương Diệp sau khi ngồi xuống thì giải thích.
"Hai người hợp tác sao?" Lý Ái nhìn Chung Trì Tân và Khương Diệp, hai mắt tỏa ra ánh sao.
"Ừm." Khương Diệp gật đầu.
"Chúng tôi quyết định tháng ba năm sau kết hôn, đến lúc đó hai người có thể đến dự được không?" Lý Ái nói với hai người "tôi muốn mời hai người làm phù dâu phù rể."
Tiền Quý vội vàng nói: "Tiểu Ái, Chung Thần nhất định không có thời gian rảnh đâu."
"Không sao, tôi có thời gian." Chung Trì Tân nhận lời.
Lý Ái nhìn thoáng qua Khương Diệp, lại hướng Chung Trì Tân nói: "Cảm ơn anh."