Chương 82
Chung Trì Tân đã ở trong giới giải trí mười năm rồi, số đại ngôn có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà lại toàn là những mặt hàng cao cấp.
Mấy đại ngôn kia đều là ký với công ty, nếu không Chung Trì Tân cũng sẽ không đi. Anh không thiếu tiền, gia nhập giới giải trí đơn thuần chỉ muốn ca hát, rất nhiều chuyện đều không muốn tham dự.
"Ừm.. tôi đang thiếu tiền, nên cần nhận đại ngôn."
"Anh thiếu tiền?" Khương Diệp quay đầu nhìn về phía anh, vừa rồi ai là người làm cho gà một mình một phòng chứ.
Chung Trì Tân bị Khương Diệp dò xét có chút sốt ruột, nhưng nửa ngày cũng không tìm được lý do đành nói do thiếu tiền.
Khương Diệp nhíu mày, cũng tìm luôn cho anh một cái cớ: "Tôi nghe nói ở trong tiểu khu Khê Địa này tiền thuê biệt thự rất cao, là nguyên nhân này dẫn đến việc anh thiếu tiền sao?"
Chung Trì Tân hai mắt sáng lên, thần sắc nhẹ nhóm nói: "Đúng, tôi không trả nổi tiền thuê nhà."
Khương Diệp: "..."
Tốt xấu gì cũng là tiền bối trong giới, vậy mà có thể trợn mắt nói dối, lại còn lộ liễu như vậy nữa chứ, Khương Diệp đúng là được mở mang kiến thức.
"Đến lúc đó anh nói với người đại diện, yêu cầu tiền hợp đồng đại diện cao một chút." Khương Diệp cũng thuận theo lời Chung Trì Tân nói.
Chung Trì Tân lại cự tuyệt nói: "Anh ấy là bạn của cô, phí đại ngôn có thấp một chút cũng được."
"Không phải là anh đang thiếu tiền thuê nhà sao?"
Chung Trì Tân đưa tay đè lại môi của mình, chột dạ nói: "Có thể trả được tiền thuê nhà là được rồi."
Ánh mắt Khương Diệp rơi ở trên người anh, cuối cùng vẫn không nói gì thêm nữa.
Hành động của Chung Trì Tân có chút kỳ quái, chẳng qua nghĩ đến việc anh có chút ngây thơ, muốn làm chút chuyện cho bạn bè, nhưng lại quanh co lòng vòng không dám nói trực tiếp, chẳng qua lời nói có chút vụng về.
Chung Trì Tân xem cô như bạn bè, Khương Diệp nhìn ánh mắt của anh đã thả lỏng một chút.
"Tôi đưa phương thức liên lạc của Tiền Quý cho anh, đến lúc đó để người đại diện của anh liên lạc với anh ấy." Khương Diệp cúi đầu gửi số điện thoại qua.
Chung Trì Tân cũng lấy điện thoại ra lưu lại số điện thoại, lại gợi chuyện nói: "Vì sao ảnh đại diện wechat của cô không để ảnh của mình?"
Ảnh đại diện wechat của anh là đàn dương cầm trong nhà kính, mấy tháng trước thì đổi thành ảnh Khương Tiểu Đậu đang vùi đầu mổ thóc.
Khương Diệp đã thoát ra ngoài, nghe thấy lời anh nói, lại quay trở lại tài khoản của mình nhìn ảnh đại diện.
"Tôi quên cài đặt."
Đây cũng là một nguyên nhân, nhưng chủ yếu vẫn là cô ngại làm những việc này, trước kia Tiền Quý cũng nói cô không có hứng thú gì với những việc tầm thường nhàm chán này, người già tốt xấu gì cũng chọn được cái ảnh hoa cỏ chim chóc làm ảnh đại diện, nhưng Khương Diệp đến một bức ảnh cũng không thèm đăng lên.
Khương Diệp tiện tay ấn vào thay đổi, lựa chọn được một bức ảnh toàn chữ tiếng anh.
"Đã xong." Qua loa đến không còn gì để nói nữa.
Chung Trì Tân nhìn điện thoại của mình, thấy Khương Diệp đã đổi ảnh đại diện, trầm mặc một hồi nói: "Ảnh chân dung đâu."
Khương Diệp đọc hiểu được ý trong mắt anh, giống kiểu ghét bỏ cái ảnh này quá xấu.
Nếu là bình thường Khương Diệp sẽ tuyệt nhiên sẽ không để ý tới, thậm chí từ lúc bắt đầu sẽ không cài đặt ảnh đại diện.
Hôm nay có lẽ do mùi vị trứng gà của Tiểu Đậu cũng không tệ, cô lại đem ảnh đại diện đổi lại, nhưng lúc chuẩn bị đổi thì không biết nên chọn cái gì.
Ảnh chụp trong điện thoại của cô hầu như không có, hầu như đều là ảnh tải xuống hoặc ảnh chụp màn hình.
Khương Diệp lại tiếp tục tìm kiếm, tìm đến hình ảnh của mấy tháng trước.
Lại ngẩng đầu lên nhìn Chung Trì Tân đang ngồi đối diện, Khương Diệp chọn một tấm ảnh trong đó.
Chung Trì Tân đang chờ Khương Diệp thay đổi ảnh, ngón tay không ngừng làm mới bảng tin, cho đến vừa rồi cuối cùng cũng thấy cô thay xong ảnh đại diện, ấn mở ra xem thì khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên.
Tấm ảnh kia.. là anh.
Điện thoại của Khương Diệp chỉ có mấy tấm ảnh, là lúc trước ở đoàn phim 'Hạc', nghe mọi người nói chuyện tranh đoạt tạp chí, lúc đó cô cũng đi dạo weibo một vòng, sau đó lưu lại, cho đến bây giờ vẫn không có xóa đi.
"Cô sao lại chọn ảnh này vậy?" Nhịp tim của Chung Trì Tân đang đập cực nhanh, ngón tay thậm chí còn có cảm giác cầm không chắc điện thoại nữa, anh chờ mong nghe được những lời trong lòng đang tưởng tượng, nhưng lý trí nói cho anh biết sẽ không phải như vậy.
Khương Diệp đưa điện thoại di động qua, màn hình đối diện với Chung Trì Tân: "Trong điện thoại của tôi chỉ có ảnh của anh, không có ai khác."
Chung Trì Tân nghiêng mắt không nhìn Khương Diệp, lời này nghe quá mập mờ, làm anh vô thức sẽ suy nghĩ thêm.
"Anh không thích sao?" Khương Diệp một lần nữa tìm ảnh trên điện thoại của mình "Tôi tìm ảnh khác xem sao."
Khương Diệp là một người tùy ý, cũng cảm thấy mình thích các bài hát của anh, coi mình là một fan hâm mộ của anh. Fan hâm mộ dùng ảnh của thần tượng làm ảnh đại diện cũng không phải là hiếm, chí ít thì những bạn học hồi đại học của cô đến bây giờ vẫn có không ít người đang truy tinh, ảnh đại diện cũng để thần tượng của mình.
"Không cần." Chung Trì Tân gọi Khương Diệp một tiếng "có thể dùng."
Khương Diệp lại thoát ra, cô đúng là không muốn đổi nữa, cũng không biết để ảnh gì cho hợp. Cô để điện thoại xuống cười cười "Vừa hay fan hâm mộ dùng ảnh của thần tượng mình làm ảnh đại diện."
Chung Trì Tân ngẩn người: "Fan hâm mộ?" cô ấy nói cô ấy là fan hâm mộ của mình sao?
"Tôi thích nghe anh hát, chính là fan hâm mộ của anh rồi." Khương Diệp dùng tay chống lên mặt, hờ hững nói "Chắc là như vậy đi."
Hai người ngồi nói chuyện một lúc, Chung Trì Tân lại mang Khương Diệp đến phòng chiếu phim của mình, cùng cô xem phim.
Phòng ở hiện tại của Khương Diệp là công ty thuê, phòng rộng rãi, cũng an toàn, nhưng khuyết điểm duy nhất là không có phòng chiếu phim cách âm riêng, giống như phòng cách âm này của Chung Trì Tân, đều dùng các thiết bị cao cấp, lúc làm tốn không ít thời gian.
Khương Diệp cũng lười làm như vậy, chỉ dùng một máy chiếu tạm, nhưng mà xem phim ở trong phòng cách âm này vẫn có sức hấp dẫn lớn đối với Khương Diệp.
"Nếu như cô muốn xem phim, có thể đến chỗ của tôi." Chung Trì Tân nhìn sang Khương Diệp nói.
"Ừm." Mắt Khương Diệp đang nhìn chằm chằm màn hình, không biết có nghe được lời anh vừa nói hay không.
Chung Trì Tân nhìn cô hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, giống Khương Diệp nhìn về phía màn hình.
Ánh mắt của cô nhìn ở đâu, anh cũng muốn nhìn đến đó.
* * *
Trong khoảng thời gian này, bầu không khí trong đoàn phim 'Tượng Y' cũng không tệ lắm, diễn viên chính không có vấn đề gì lớn, tâm tình của Bao Điền Hiền cũng tốt hơn. Đạo diễn tâm tình tốt thì toàn bộ studio đều nhẹ nhõm.
Khương Diệp đã gần dung hợp được với vai diễn Đỗ Nhược này, lúc quay phim cũng không xảy ra vấn đề gì cả. Một khi cô đã ổn định lại thì khả năng diễn sẽ bộc phát, làm cho một đám người vây xem ở trường quay cũng phải kinh ngạc.
Trong giới giải trí này nói phức tạp thì cũng không hẳn là phức tạp, nếu bạn có thực lực giỏi thì sẽ làm tất cả mọi người bội phục, ai cũng không dám dèm pha bạn bừa bãi.
Khương Diệp hiện tại mới chỉ gia nhập giới, nhưng toàn bộ người trong đoàn làm phim 'Tượng Y' đều tương đối tôn trọng cô, đương nhiên cũng không biết có phải là do Hạ Lỵ 'lửa cháy đổ thêm dầu', bởi vì miệng cô ta quá rộng, lại thích thổi phồng sự thật lên.
Chỉ có ba phần kỹ thuật diễn thôi cô ta cũng có thể nói thành ba mươi phần, tám phần kỹ thuật diễn thì cô ta có thể khen đến tận trời.
"Trong lúc chữa trị bệnh nhân của Đỗ Nhược không qua khỏi, có lẽ tâm tình của cô sẽ phải bộc lộ ra ngoài một chút."
Lúc sáng có một cảnh quay, sau khi quay xong Bao Điển Hiền gọi Khương Diệp qua, thảo luận với cô về vấn đề vừa rồi.
Khương Diệp lắc đầu: "Tôi cho rằng không cần, Trung y và Tây y có chút khác nhau, nhất là ở trong thời kỳ đó ngoại khoa đã thịnh hành rồi, bọn họ mỗi lần phẫu thuật thất bại đều là ở trên giường bệnh, trực tiếp trên người bệnh, thì sẽ có sự đồng cảm lớn hơn. Trung y thì thường có khuynh hướng điều trị từ bên trong, Đỗ Nhược có lẽ cũng sẽ tự hỏi về khả năng y thuật của mình, nhưng cảm xúc cũng sẽ không bộc lộ thái quá ra ngoài."
Bao Điển Hiền sờ sờ cằm, ông phải thừa nhận rằng mình bị ảnh hưởng bởi phim ảnh quá nhiều, vô thức nói cách chữa bệnh thời hiện đại biểu đạt với Khương Diệp.
"Được, coi như tôi chưa nói gì nhé." Bao Điển Hiền nói xong lại hỏi Khương Diệp "Muốn hỏi cô một việc, tôi nghe nói cô cho đội lão Hồ lão Lưu rất nhiều cải bẹ muối, có phải là cải muối của Tiền Quý không?"
Bao Điển Hiền trước kia thấy trên wechat mấy người kia đăng ảnh lên, tất cả đều liên quan đến cải muối, lúc ấy ông có đi hỏi Lưu Ích Dương, kết quả người ta không nói cho biết.
Ông đã thèm rất lâu rồi.
Con người đến một độ tuổi nhất định rồi vị giác cũng có chút mẫn cảm, thích ăn chút đồ có khẩu vị nặng.
Bao Điển Hiền mấy hôm trước mới xem hot topic liên quan đến 'Trở về cuộc sống điền viên', cảm thấy cái cải muối Tiền Quý này giống với loại mà Lưu Ích Dương đăng trên vòng bạn bè, hôm qua mới từ miệng của Lưu Ích Dương mới biết được, là Khương Diệp tặng bọn họ.
"Vâng."
Bao Điển Hiền tính toán trong lòng đợi đến khi xong việc sẽ đi đến siêu thị mua, ông nhìn Khương Diệp nói: "Sắp tới chúng ta sẽ tổ chức tuyên truyền, cô cũng chuẩn bị nhé."
"Được."
Lúc trước nghi lễ khởi động máy đoàn làm phim cũng không có công bố, không biết vì sao bây giờ lại muốn tuyên truyền, nhưng Khương Diệp đương nhiên sẽ không hỏi nguyên nhân.
Bao Điển Hiền nhìn cô rồi bỗng nhiên cười: "Cô chắc là người đầu tiên tặng cải muối cho đám đạo diễn kia, những món sơn hào hải vị bọn họ ăn đã chán rồi."
* * *
Đồ Liêu đến thủ đô tham gia một buổi triển lãm, lúc anh ta tới thì Tiền Quý đón, buổi tối hai người đi đến đoàn làm phim thăm Khương Diệp.
Lấy danh nghĩa là đến thăm Khương Diệp, nhưng thực tế là đến xem náo nhiệt.
"Tôi vẫn chưa có xem Khương Diệp diễn, những lời kịch trước kia nghĩ thôi tôi cũng cảm thấy đầu đau rồi." Tiền Quý vuốt vuốt tóc, trên người là bộ tây trang thẳng thớm, chân đi giày da bóng loáng, đậm chất phong cách của những ông chủ thành đạt.
Chỉ thiếu cái bụng to nữa thôi.
"Mấy bộ phim của em ấy cậu vẫn chưa xem sao?" Đồ Liêu thì chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, đi ở trong đám người có thể lập tức biến mất.
"Đã xem rồi, rất hay." Tiền Quý dùng tay đυ.ng đυ.ng Đồ Liêu "Ý tôi là chưa được nhìn thấy bộ dạng của cô ấy lúc quay phim, anh đã nhìn qua chưa?"
Đồ Liêu liếc Tiền Quý: "Không có, trước đó chỉ ở bên ngoài thành cổ đón Khương Diệp thôi."
"Nói như vậy thì chúng ta vẫn là những người bạn đầu tiên đến thăm cô ấy." Tiền Quý nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh sửa tóc tai của mình, cảm thấy soái khí bức người, lúc này mới đuổi theo Đồ Liêu.
Hai người đi vào đoàn làm phim, đến cửa thì bị ngăn lại, vẫn là Nhạc Kiều chạy tới đón, hôm nay Khương Diệp có dặn cô ấy sẽ có hai người bạn đến thăm.
"Trời lạnh như vậy mà vẫn mặc trang phục mùa hè sao?" Đồ Liêu nhìn Khương Diệp đang ở phía xa, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng mùa hè, mày vô thức nhíu lại.
"Hiện tại quay chính là cảnh vào mùa hè, cho nên phải mặc như vậy." Nhạc Kiều đang ôm áo khoác dài trong tay nói "Chị ấy diễn sắp xong rồi."
Tiền Quý lấy áo khoác của Khương Diệp từ tay Nhạc Kiều: "Tôi cầm cho, cô đi qua đó trước đi."
Hai người đàn ông xa lạ xuất hiện ở trong đoàn làm phim, tất nhiên sẽ gây nên sự chú ý, đáng tiếc hai người này cũng không ngại ánh mắt dò xét của người khác.
"Hoàn toàn không giống Khương Diệp chút nào cả." Tiền Quý xem Khương Diệp diễn, bỗng nhiên cảm thán.
"Chỉ là đóng phim mà thôi." Đồ Liêu thần sắc phức tạp nhìn Khương Diệp đang ở trường quay, cô ấy đến cùng vẫn là thích diễn xuất, vẫn là thích cái cảm giác đem chính mình đặt vào nhân vật khác.
Theo tiếng hô 'Cut' của đạo diễn, tất cả mọi người đều thả lỏng, Khương Diệp vừa quay đầu đã thấy hai người đứng ở bên kia.
"Khương Diệp, cô được lắm!" Tiền Quý đưa áo khoác cho Khương Diệp xong nói "Đến tỉnh Y một cái là đến nhà học trưởng chơi vậy mà quay trở về thủ đô lâu như vậy rồi mà không đến tìm tôi, quá bất công rồi."
"Nhận làm người đại diện cho anh vẫn không đủ sao?" Khương Diệp khi nói chuyện với Tiền Quý mang theo cảm giác quen thuộc thân thiết.
Tiền Quý khoác tay lên vai Khương Diệp: "Không được, năm nay tôi phải ăn Tết ở công ty, cô cũng phải ở lại ăn Tết cùng với tôi."
Động tác của Khương Diệp dừng lại, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Sang năm khả năng tôi còn có việc khác nữa."