Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 73​

Chương 73

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Khương Diệp trở lại đoàn làm phim, cô không có đi quay phim ngay mà là bị gọi đi hội ý kịch bản.

Bao Điển Hiền thấy cô trở về thì bảo cô ngồi xuống, thái độ so với hai ngày trước thì đã tốt hơn một chút, điều này khiến Khương Diệp cảm thấy có chút kỳ lạ.

Chẳng qua chuyện này là cách nhìn của cá nhân, không thuộc phạm vi suy xét của Khương Diệp, công việc của cô chỉ có một đó là–diễn thật tốt.

"Hôm nay gọi mọi người đến đây chủ yếu là để thảo luận một chút về cảm xúc quay phim mấy ngày nay, đối với kịch bản mọi người có ý kiến gì có thể nói ra cho mọi người cùng tham khảo." Bao Điển Hiền nói những lời này còn cố ý nhìn thoáng qua Khương Diệp.

Khương Diệp không có chú ý, cô vẫn còn nhớ trong tiểu thuyết Đỗ Nhược có nói qua cách đối nhân xử thế, cô hiện tại bắt đầu hiểu được Đỗ Nhược là người như thế nào rồi.

Trong lúc thảo luận kịch bản này thì Hạ Lỵ lại là người tích cực phát biểu nhất, cô ấy nói một hồi, nói đến mức làm cái nhìn của Bao Điển Hiền dành cho cô ta cũng không che dấu được vẻ kỳ lạ.

"Không nghĩ tới, Hạ Lỵ cô cũng có nhiều cách nhìn, cách suy nghĩ như vậy." Bao Điển Hiền cũng là lần đầu tiên biết.

Mấy diễn viên khác cũng bắt đầu phát biểu ý kiến của mình, duy chỉ có Khương Diệp vẫn ngồi ở đó không nói một lời, ánh mắt nhìn hư không.

Bao Điển Hiền cũng thực bất đắc dĩ, ho một tiếng nhắc nhở: "Khương Diệp, cô có ý kiến gì không?"

Bị đánh gãy suy nghĩ, Khương Diệp quay đầu nhìn về phía đạo diễn nói: "Tôi không có ý kiến gì, Đỗ Nhược rất tốt."

Bao Điển Hiền: "..."

Ông ta tạo ra cuộc họp thảo luận kịch bản này là vì cái gì chứ? Chẳng phải là muốn Khương Diệp nói ra suy nghĩ của mình hay sao, để xem xem rốt cuộc vấn đề của bọn họ là từ đâu mà ra, kết quả cô chỉ nói một câu không có ý kiến.

"Đã không có ý kiến gì thì giải tán, đợi chút nữa sẽ quay phim." Bao Điển Hiền cũng không có nhắc tới chuyện hai ngày trước Khương Diệp nói nếu như quay không tốt sẽ rời đi, giả vờ như mình không nhớ.

Cảnh hôm nay quay chính là đoạn Đỗ Nhược đi vào doanh trại quân đội xem bệnh, trước đó cô và anh họ Đỗ Đức đã gặp mặt, anh họ hy vọng cô có thể nhân lúc xem bệnh ghi nhớ sơ đồ quân khu nội bộ, sau đó vẽ ra cho anh ta.

Trước khi quay, Bao Điển Hiền gọi Khương Diệp một tiếng.

"Đạo diễn, có chuyện gì sao?" Khương Diệp đã thay đổi trang phục rồi, nghe thấy tiếng gọi thì đi tới.

Bao Điển Hiền muốn nói lại thôi, cuối cùng phất tay: "Không có việc gì, cô diễn thật tốt, thả lỏng một chút."

Aizz, làm đạo diễn cũng khó khăn mà.

"Phim 'Tượng Y' cảnh quay bảy mươi lăm, lần thứ nhất." Thư ký hiện trường nói xong thì đập gậy.

Đỗ Đức, một người mặc bộ quần áo dài màu xám tro đang dò xét tứ phía, không phát hiện có những người theo dõi khác thì lúc này mới đi đến gần Đỗ Nhược.

"Em họ, anh cần em hỗ trợ, đương kim thế đạo.."

"Em chỉ là một thầy lang mà thôi, quản không được nhiều như vậy." Đỗ Nhược cả người đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên định không một gợn sóng, bàn tay buông xuống bên chân giống như muốn nắm chặt, nhưng lại kiềm chế lại.

Trong mắt Đỗ Đức lóe lên tức giận, rất nhanh đã tỉnh táo lại sau đó tiếp tục thuyết phục: "Ác nhân hoành hành, chúng ta đang tập kết lực lượng thanh niên để phục kích, Đỗ Nhược, em là thầy lang thì sao chứ? Cũng không thể cứu được toàn bộ Lâm Thành. Hiện tại quân sư trưởng tin tưởng em, chỉ cần em nhớ được mấy vị trí kia ở trong doanh trại, đến lúc đó chúng ta có thể giải phóng toàn bộ Lâm Thành."

Ánh mắt Đỗ Nhược nhìn về phía trước: "Em sẽ không giúp anh, anh đi tìm người khác đi."

"Đỗ Nhược!" Đỗ Đức gằn giọng xuống "em có còn nhớ dòng chữ trên từ đường Đỗ gia viết gì không? Là cứu nhân độ thế, bốn chữ đó em đã quên rồi sao?"

"Đại phu chỉ có thể cứu người, độ không được thế."

"Anh không cần em phải độ thế, chỉ cần em ghi nhớ mấy địa điểm, sau khi trở ra thì nói cho anh." Lần này Đỗ Đức đi ra ngoài cũng gặp nhiều nguy hiểm, anh ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ gia, cũng không muốn để mọi người biết anh ta là người nhà họ Đỗ, có quan hệ với Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược bước lùi ra phía sau một bước nhỏ, cái chân còn lại do dự nâng lên rồi hạ xuống, cả người đều cố gắng kìm chế cảm xúc, nhưng trên mặt cô thì không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn bình tĩnh tự mình kiểm soát cảm xúc, lặp lại lần nữa nói: "Em sẽ không giúp anh."

Đỗ Đức vẫn còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng Đỗ Nhược đã nghiêng đầu ánh mắt lướt qua một góc nào đó: "Anh đi đi."

"Cut."

Bao Điển Hiền cầm bộ đàm hô, sau đó xem lại cảnh quay vừa rồi một lần nữa, diễn viên đóng vai Đỗ Đức đi tới, cùng xem với đạo diễn, Khương Diệp thì không có đi qua, cô tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, cả người vẫn còn tâm trạng khó hiểu.

"Cô ấy là đang nhìn cái gì vậy?"

Bởi vì Bao Điển Hiền phát đi phát lại cái cảnh Đỗ Nhược nhìn lại đó, vị diễn viên diễn vai Đỗ Đức kia rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm không đúng.

Ở trong kịch bản, cảnh quay này miêu tả Đỗ Nhược từ chối Đỗ Đức, anh ta vì thế mà tức giận bỏ đi, từ đây không liên lạc với Đỗ Nhược nữa.

Nhưng cái nghiêng đầu nhìn đi nơi khác của Khương Diệp vừa rồi làm cho cảnh quay có thêm chút hiệu ứng.. loại cảm giác nói không nên lời.

"Là Khương Diệp thất thần rồi sao? Có cần quay lại cảnh này không?" Người diễn viên diễn vai Đỗ Đức kia nghĩ rằng Khương Diệp vừa rồi bị người ở bên ngoài hoặc ống kính máy quay làm cho phân tâm.

"Không cần, anh đi trước chuẩn bị cho cảnh tiếp theo đi." Bao Điển Hiền để anh ta rời đi trước.

Sau đó gọi Khương Diệp tới, đem cái cảnh vừa rồi cho cô xem: "Động tác này của cô là có ý gì, đang nhìn cái gì vậy?"

Ánh mắt Khương Diệp dừng lại trên màn hình, dừng lại một chút rồi nói: "Tôi cũng không biết Đỗ Nhược đang nhìn cái gì nữa."

Đỗ Nhược?

Bao Điển Hiền bị lời nói của cô hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Khương Diệp, đây là.. vẫn chưa xuất diễn sao?

"Hôm nay diễn không tệ, cảnh tiếp theo chuẩn bị quay nhé." Bao Điển Hiền khó khăn lắm mới khen người khác được một câu, sau đó để Khương Diệp rời đi.

Bao Điển Hiền vẫn ngồi yên trên ghế, phát đi phát lại cảnh quay vừa rồi, càng xem càng cảm thấy có ý nghĩa.

Cảnh này lúc đầu thì không có gì đặc biệt, nhưng là vì thể hiện được tâm tư Đỗ Nhược một lòng muốn trị bệnh cứu người, những chuyện khác sẽ không quan tâm, nhưng trên thực tế để biểu đạt ra thì sẽ bị không ít người chất vấn, dù sao thì bối cảnh của Đỗ Nhược cũng quá đặc thù.

Hiện tại Khương Diệp quay đi nhìn chỗ kia, rất khó để người xem không suy nghĩ, xem rốt cuộc cô ấy đang nhìn cái gì? Phía sau phải chăng là có gì uẩn khúc?

Mới qua hai ngày nghỉ mà thôi, cô ấy vậy mà tìm được cảm giác rồi?

Bao Điển Hiền nhìn về bên kia thấy trợ lý và Khương Diệp đang nói chuyện, ý muốn đi xem 'Bốn mùa' lại càng dâng lên mãnh liệt.

* * *

Khương Diệp mới từ chỗ đạo diễn đi qua, Nhạc Kiều liền cầm điện thoại nói: "Chị, vừa rồi có người gọi cho chị, nhưng em không có nhận."

Lúc nói những lời này trên mặt Nhạc Kiều biểu lộ chút kỳ quái, hiển nhiên là đã nhìn thấy tên người gọi đến, nhưng không có nói ra.

"Đưa điện thoại cho chị." Khương Diệp đưa tay nhận lấy điện thoại, cúi đầu mở khóa màn hình, rồi tìm đến cuộc gọi nhỡ.

Là Chung Trì Tân.

Năm phút trước, anh gọi điện thoại tới.

Khương Diệp nhìn về phía phim trường, thấy còn chưa có bắt đầu quay, cô liền đi ra chỗ khác gọi lại.

Chung Trì Tân nhận điện thoại rất nhanh: "Khương Diệp, cô đang bận sao?"

"Ừm, vừa rồi tôi đang quay phim."

Chung Trì Tân nhìn tên mấy nhà hàng mà mình vừa ghi ở trên sách nói: "Vậy tôi không làm phiền cô nữa." Anh chuẩn bị ngắt máy.

"Chờ một chút." Khương Diệp nói "Có chuyện gì sao?"

".. Tôi vừa tìm kiếm, thì thấy ở thủ đô có mấy quán lẩu mùi vị cũng không tệ lắm, muốn mời cô cùng đi ăn." Chung Trì Tân bổ sung thêm một câu "Lần trước đã nói là sẽ đi ăn rồi mà."

Làm sao lại có người suốt ngày chỉ muốn đi ăn lẩu vậy nhỉ?

Khương Diệp bật cười: "Được, tối mai được không?"

"Được." Chung Trì Tân dựa vào trên ghế sô pha nói "Tôi gửi mấy quán cho cô, cô chọn nhé."

Chung Trì Tân chụp một bức ảnh có ghi lại tên các quán lẩu, sau khi gửi đi mới phản ứng lại được, lập tức thu hồi, sau đó gõ gõ địa chỉ rồi mới gửi qua.

Khương Diệp người xem được toàn bộ quá trình vừa rồi: "..."

Anh muốn ăn lẩu đến vậy sao? Lại còn ghi tên nhà hàng ở trên sách như vậy nữa chứ.

Chung Trì Tân: [ Cô thích nhà hàng nào? Nhà hàng thứ hai có rất nhiều người đề nghị đi ăn ở đó.]

Nhà hàng nào Khương Diệp cũng chưa có đi qua, trực tiếp chọn luôn nhà hàng thứ hai.

Chung Trì Tân: [ Được, tối mai gặp.]

Khương Diệp cất điện thoại đi sau đó quay trở lại, Nhạc Kiều vẫn đang ở bên này ngẩn người.

Nhận điện thoại từ tay Khương Diệp, Nhạc Kiều có điều muốn nói nhưng lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được mới hỏi: "Chị, nói chuyện cùng anh ấy có cảm nhận gì vậy?"

Nhạc Kiều không phải là fan của Chung Trì Tân, nhiều lắm cũng chỉ là người qua đường nghe nhạc của anh mà thôi, chủ yếu vẫn là bởi vì tâm lý phản nghịch, dù sao trong công ty từ trên xuống dưới suốt ngày bật các bài hát của Chung Trì Tân, tất cả xe của công ty cũng chỉ có các bài hát của Chung Trì Tân, cho dù là ai thì cũng sẽ sinh ra một loại tâm lý phản nghịch, muốn làm ngược lại.

Nhưng không thể phủ nhận mị lực của Chung Trì Tân, lúc vừa rồi Nhạc Kiều nhìn thấy ba chữ kia hiển thị trên điện thoại của Khương Diệp cũng sững sờ cả buổi, cuối cùng chỉ còn cách đợi đối phương tự động ngắt cuộc gọi chứ cũng không có dũng khí bắt máy.

"Ai cơ?" Theo ánh nhìn của Nhạc Kiều dừng trên chiếc điện thoại của mình, Khương Diệp đã hiểu, cười một tiếng nói "Rất tốt."

* * *

Bên này Chung Trì Tân nhìn đi nhìn lại tin nhắn hồi âm của Khương Diệp, đáy lòng không sao bình tĩnh lại được, may mắn là hôm trước xem xong phim anh đi luôn, không ăn cơm cùng Khương Diệp, nếu không thì hôm nay sao lại có cơ hội mời cô ăn nữa chứ.

Mấy ngày hôm nay anh dùng tài khoản phụ Diệp Diệp sênh tiêu để vào siêu thoại, bởi vì 'Bốn mùa' sắp công chiếu rộng rãi, một đám người trong siêu thoại đều uể oải chán nản.

[Aiiii, tôi không muốn đi xem 'Bốn mùa' lắm, nhưng lại muốn đi ủng hộ Diệp Diệp.]

[ Tôi cũng thế, cũng không muốn nhìn Diệp Diệp cùng người đàn ông khác anh anh em em, nhất là lại cùng Triệu Cấu, năm nay anh ta cũng bốn mươi rồi còn gì.]

[ Cùng nữ cũng được, giống như lần trước đóng 'Thanh quả' cùng Trương Ý ấy.]

[ Diệp Diệp của chúng ta giỏi như vậy, giờ lại đóng cùng với người khác, tôi cũng không muốn đi xem 'Bốn mùa'.]

Chung Trì Tân cũng không biết rõ những người hâm mộ này đang nói đến vấn đề gì, nhưng ở bên trong siêu thoại không khí tương đối ảm đạm, bắt đầu có người nói sang chuyện phiếm khác, đề xuất việc khác.

Anh xem mãi thì thấy trong siêu thoại có một người đến thủ đô công tác, muốn hỏi xem ở đây có những nhà hàng nào ăn ngon, nhóm người trong siêu thoại đều rất nhiệt tình giới thiệu hướng dẫn, Chung Trì Tân thấy được họ giới thiệu một quán lẩu.

Chung Trì Tân từ đó xuất hiện ý nghĩ muốn mời Khương Diệp đi ăn lẩu, liền ở trong siêu thoại hỏi mọi người ở thủ đô thì có những quán lẩu nào ăn ngon. Tài khoản phụ của anh đều ở trong siêu thoại này mỗi ngày, cho nên những người ở bên trong cũng nhận biết tài khoản của anh, cho nên rất nhanh nhận được nhiều bình luận phản hồi.

Đem tên những nhà hàng này nhớ kỹ, sau đó liền gọi điện cho Khương Diệp, thành công hẹn được cô tối mai đi ăn lẩu.

Chung Trì Tân vào weibo đăng một dòng trạng thái: [ Rất vui vẻ.]

Vừa đăng lên một giây trước, giây thứ hai ở trong khu bình luận đã có hàng vạn người vào để lại bình luận.

[ Ca ca, anh có cái gì mà vui vẻ vậy? Nói ra để mọi người cùng vui vẻ nào.]

[ Ca ca vui vẻ thì em cũng vui vẻ!]

[ Ô ô ô, hôm nay là ngày gì mà ca ca lại đăng weibo vậy nhỉ.]

[ Ca ca, em không vui, khi nào thì anh tổ chức concert vậy? Em bây giờ đã có việc làm rồi, có tiền!]

Chung Trì Tân: "..."

Anh nhìn lại weibo thì phát hiện đây là tài khoản chính của mình.

Chung Trì Tân lúc này mới nhớ ra sáng nay Kế Thiên Kiệt lấy điện thoại của anh loay hoay một hồi, nói là phải theo dõi weibo của người đại diện.

Bài cũng đã đăng, Chung Trì Tân cũng không muốn xóa, dù sao thì cũng không ảnh hưởng gì.

Anh lại tiếp tục xem tài khoản phụ của mình, lại ở trong siêu thoại hỏi một chút, lập tức thu hút được không ít bình luận.

Bạn của Khương Diệp: [ Mọi người có thể giới thiệu những nhà hàng lẩu tương đối nổi tiếng ở tỉnh khác được không? Tôi muốn đi ăn với bạn của mình.]

Bạn gái của Khương Diệp: [ Chậc chậc, nếu bạn có thể cùng Diệp Diệp đi ăn thì hôm nay tôi sẽ làm cho bạn cả một sơ đồ về các quán lẩu trong cả nước, đáng tiếc bạn không thể, vậy tôi chỉ có thể nói cho bạn biết những quán ăn ngon của tỉnh chúng tôi thôi.]

Black friend Khương Diệp: [ tuyệt, đến cùng là ai vậy, mấy cái tên như bạn trai Khương Diệp, bạn trai Khương Diệp, bạn trai Khương Diệp đều đã đăng ký, bạn thân Khương Diệp cũng đăng ký luôn rồi, có độc sao? ]

Diệp Diệp ở trên giường của tôi: [ Không phải là vẫn còn bạn Diệp Tử sao? ]

Black friend Khương Diệp: [ Đều bị đăng ký hết rồi, mọi người thử tìm kiếm mà xem, mà những tài khoản kia đăng ký chính là tài khoản phụ, chỉ chú ý mỗi mình Khương Diệp, bình thường cũng không thấy đăng gì.]

Diệp Diệp ở trên giường của tôi: [ rất tốt, tên siêu thoại của chúng ta là Diệp Diệp sênh tiêu, cũng chưa có ai đặt qua, ai cũng đừng nghĩ có thể làm bạn trai của Diệp Diệp nhà chúng ta, đều không có khả năng hết.]

Chủ đề dần dần lệch hướng, mãi về sau rốt cuộc cũng có người nhớ tới việc nói cho Chung Trì Tân tên các nhà hàng lẩu nổi tiếng của tỉnh mình.

Chung Trì Tân ghi chép lại tên các nhà hàng ở trên sách, trừ những chuỗi cửa hàng hệ thống trên cả nước.

Buổi chiều ngày hôm sau, Khương Diệp quay xong phim, liền rời đoàn trước, lái xe đến tiểu khu Khê Địa.

Nhà hàng lẩu kia nổi tiếng, cũng không phải chỉ phục vụ riêng cho các ngôi sao, cho nên rất náo nhiệt, người đi tới đi lui rất đông, không có gì có thể che đậy được.

Muốn yên lặng ăn một bữa lẩu thì phải cải trang một chút.

Khương Diệp còn đỡ, cô đi ra ngoài có thể tùy ý điều chỉnh, thậm chí âm thanh phát ra cũng có thể thay đổi, chỉ cần hóa trang một chút là xong.

Khương Diệp mang theo một túi đồ trang điểm lớn tới, tốn hơn một tiếng đồng hồ mới hóa trang xong khuôn mặt của Chung Trì Tân, đoán chừng là fan hâm mộ của anh đứng trước mặt cũng không nhận ra được người, lại đổi cả phong cách ăn mặc nữa.

Hai người đi ra ngoài, trừ vóc dáng cao ráo ra thì tướng mạo cũng chỉ là phổ thông giống phần lớn mọi người mà thôi.

"Xin hỏi quý khách đi mấy người?"

"Hai người."

Bởi vì khách đến quá đông, lúc bọn họ đi đến thì cần phải xếp hàng ở bên ngoài, Khương Diệp và Chung Trì Tân ngồi ở trên ghế chờ đến lượt, có đôi khi cũng có mấy nữ sinh hưng phấn từ phía sau đi đến, sau khi thấy được mặt của Chung Trì Tân thì lại thất vọng rời đi.

"Bọn họ không nhận ra tôi." Vì không để người bên cạnh nghe thấy anh nói chuyện, Chung Trì Tân cố ý ghé sát gần người Khương Diệp.

"Trước kia tôi có thi đỗ chứng nhận trang điểm." Khương Diệp hiếm khi buông lỏng tâm trạng, giọng nói cũng mang theo chút trêu đùa "Là chuyên nghiệp đó."

Chung Trì Tân nghiêm túc nhìn cô, đang muốn nói chuyện thì ở cửa có một phụ nữ trung niên bị trẻ con va phải, trực tiếp ngã theo hướng Khương Diệp ngồi.

Chung Trì Tân dùng một tay kéo người vào trong ngực mình che chở, người phụ nữ kia ngã vào người ngồi ở phía sau Khương Diệp, hiện trường lập tức hỗn loạn thành một bầy.

Khương Diệp được Chung Trì Tân che chở, không bị va vào, cô dựa ở trước ngực Chung Trì Tân, ngửi được mùi sơn trà thoang thoảng trên người anh, cũng nghe được nhịp tim đang đập cực nhanh của anh.

"Tôi không sao." Khương Diệp vỗ vỗ tay của Chung Trì Tân, ra hiệu anh buông tay ra.

Cằm Chung Trì Tân đặt ở trên đỉnh đầu của Khương Diệp, ôm lấy cô đứng dậy, cách xa chỗ hỗn loạn kia, chờ sau khi Khương Diệp đứng vững mới buông cô ra: "Thật xin lỗi, vừa rồi lúc kéo có làm cô bị thương không?"

Khương Diệp lắc đầu: "Vừa rồi cảm ơn anh."

Chuyện đột ngột xảy ra cô cũng không kịp phản ứng lại, hiện tại quay đầu nhìn thì thấy có mấy người ngã ở trên đất, đang được người khác dìu lên, đứa trẻ kia thì cứ khóc không dứt.

Bên này vẫn còn đang khóc ròng, loa cửa hàng đã gọi đến số bàn của bọn họ.

"Đi qua thôi." Khương Diệp cầm lấy số bàn của bọn họ sau đó đi vào trong.

Ăn lẩu rất dễ làm cho lớp trang điểm nhòe đi, Khương Diệp không có đánh lớp nền quá dầy, cô là phái nữ, cho dù ở đây bỏ phấn ra dặm lại thì cũng không có người nhìn, nhưng hiện tại phiền phức nhất lại là Chung Trì Tân, phấn ở hai bên mặt đã bị nhòe đi không ít, mà anh cũng không phát hiện ra.

Khương Diệp cảm thấy lần sau vẫn nên chọn nhà hàng có phòng bao riêng, gặp phải tình huống như bây giờ cũng quá phiền phức rồi.

Cô từ trong túi lấy ra hộp phấn, sau đó đứng dậy ngồi bên cạnh Chung Trì Tân: "Anh xoay mặt qua đây tôi dặm lại phấn."

Đầu ngón tay Khương Diệp đưa tay lấy phấn ở trong hộp sau đó lại đưa tay giống như sờ mặt của anh, nhưng thực ra là đang dặm phấn.

Cho dù trong tiệm mùi lẩu nồng đậm, nhưng khoảng cách hai người quá gần Chung Trì Tân có thể ngửi được rõ mùi hương của phấn trên tay Khương Diệp, anh biết Khương Diệp đang làm gì, nhưng lại không thể khống chế những suy nghĩ lung tung trong đầu.

Hiện tại bọn họ quá thân mật, cái thân mật này để người ngoài tưởng rằng bọn họ là một cặp mà thôi.

"Đã xong chưa?" Chung Trì Tân cứng đờ hỏi.

"Sắp rồi." Khương Diệp bôi xong mới thở phào nhẹ mhõm.

Trước đó phấn trên mặt Chung Trì Tân bị trôi quá nhiều, hai nữ sinh ở bàn đối diện liên tiếp nhìn về bên này, hiển nhiên là chưa thấy người nào mà trang điểm lại còn trắng hơn cả diễn viên diễn Hý kịch cả, sau khi Khương Diệp ngồi ở đây thì hai người kia mới thu hồi ánh mắt không nhìn nữa.

"Lần sau không thể tới những chỗ như này nữa, quá nguy hiểm." Khương Diệp dứt khoát đem bát đũa của mình qua, chặn những ánh mắt dò xét của người khác.

"Nhưng mà.." Chung Trì Tân còn đang do dự, anh còn muốn cùng Khương Diệp đi ăn ở những quán khác nữa.

"Nếu như muốn ăn, có thể bảo Tiểu Kế đi mua nguyên liệu, rồi tự mình làm chẳng phải cũng giống như vậy hay sao?" Khương Diệp cho rằng nồi nấu lẩu thì cơ bản là giống nhau, chỉ có nguyên liệu thì có chút khác biệt mà thôi.

Chung Trì Tân cầm đũa lên dừng lại một chút: "Được, lần sau mua, sẽ gọi cô tới."

Khương Diệp: "..."

Ở nhà ăn lẩu, vì sao lại còn muốn gọi cô tới chứ?

"Anh ở nhà, chắc là cũng không cần tôi tới hóa trang nữa đâu nhỉ." Khương Diệp có chút bất đắc dĩ hỏi, nếu không cô cũng có chút nghi ngờ Chung Trì Tân có phải là nghiện hóa trang rồi hay không.

"Một người ăn thì quá buồn, đương nhiên là muốn mời bạn bè tụ tập một chỗ rồi." Chung Trì Tân mở mắt mà nói dối.

Nói đến bạn bè, Khương Diệp đúng là chưa thấy qua Chung Trì Tân và người khác qua lại, cô liền gật đầu: "Được, khi nào rảnh thì có thể ăn ở nhà."

* * *

Lúc Chung Trì Tân trở lại biệt thự, Kế Thiên Kiệt vẫn đang ở trong phòng khách chờ, nhìn thấy gương mặt của anh thì ngẩn người, sau đó lại lập tức hiểu ra anh cậu lại cùng cô Khương đi ra ngoài.

"Anh Tân, anh với cô Khương có phải là.." Kế Thiên Kiệt hít sâu một hơi hỏi "Loại quan hệ đó không?"

Hai tháng ghi hình chương trình, Kế Thiên Kiệt không có ở bên cạnh anh, cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại cậu cảm thấy anh cậu và cô Khương nhất định có cái gì đó mờ ám, buổi tối hôm nay tới đây cũng là vì xác nhận tình hình của anh.

"Quan hệ thế nào?"

"Chính là loại quan hệ nam nữ kia.." Kế Thiên Kiệt nghiêm túc nói "nếu như là thật, chúng ta phải sớm chuẩn bị sẵn sàng."

"Không phải." Chung Trì Tân phủ nhận.

Nhưng không đợi Kế Thiên Kiệt thở phào một hơi, Chung Trì Tân lại nói: "Cậu có thể nói với người đại diện để chuẩn bị trước đi cũng được."

Kế Thiên Kiệt trơ mắt ra nhìn anh mở điện thoại, selfie một tấm ảnh.

Kế Thiên Kiệt ngốc luôn: ".. chuẩn bị tốt cái gì vậy ạ?"

"Tôi đúng là có thích một người, làm tốt công tác chuẩn bị tin tức chúng tôi kết giao." Chung Trì Tân đối với quan hệ của mình và Khương Diệp ở tương lai luôn có một loại tự tin mù quáng.

"Là, cùng với cô Khương sao?" Kế Thiên Kiệt đã không muốn hỏi anh cậu hôm nay đăng trạng thái 'Rất vui vẻ' lên weibo là có ý gì nữa, hai trăm phần trăm là ám chỉ hôm nay cùng cô Khương đi ra ngoài.