Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 62​

Chương 62

Hai bạn nữa kia vừa kích động thảo luận vừa đi ra ngoài, không có ai chú ý đến người đứng phía sau mình cả.

Chung Trì Tân thanh toán xong thì đi tìm Khương Diệp, đưa khẩu trang và mũ cho cô, trên người Khương Diệp cũng đã thay sang bộ quần áo khác, chắc là vừa rồi đi mua.

"Đi thôi."

Hiện tại đi trên đường có không ít người đội mũ và đeo khẩu trang, hai người sóng vai đi cùng nhau cũng không gây nên sự chú ý quá lớn, nhiều lắm là bởi vì vóc dáng hai người xuất sắc nên người khác sẽ nhìn nhiều thêm vài lần, cho rằng cặp đôi này rất xứng đôi.

Trong rạp chiếu phim mọi người hầu như đều đến xem phim 'Cảnh sát' còn có rất nhiều người đến xem lần thứ hai, người ngồi bên cạnh này đang khoa trương giới thiệu cho bạn về nội dung của phim.

"Phút thứ năm mươi sáu, giây thứ ba mươi bảy cảnh sát Triệu sẽ xuất hiện, hôm nay đã là lần thứ tư tôi tới rạp chiếu phim, cũng chỉ vì đến xem cảnh sát Triệu, tôi rất mong chờ đến khi phim được đăng tải lên trên mạng, đến lúc đó tôi có thể xem đi xem lại đến n lần."

"Tôi nghe nói người diễn vai cảnh sát Triệu kia là nữ?"

"Đúng, cô ấy là Khương Diệp, bỏ tiền ra xem phim này đúng là không lỗ! Đây là weibo của cô ấy, mau theo dõi đi."

Khương Diệp và Chung Trì Tân ngồi ở bên cạnh đã nghe thấy không dưới năm người thảo luận về Khương Diệp, nói cảnh sát Triệu như thế này, như thế kia.

"Cảnh sát Triệu là bạn tốt của sếp Trần lúc còn trẻ, so với anh ấy còn lợi hại hơn, đáng tiếc là mất sớm trong một lần làm nhiệm vụ, là thay sếp Trần cản một dao."

"Là hồi ức hả, trong phim là đoạn hồi ức mà sếp Trần nói với nữ chính."

"Đúng, cảnh sát Triệu mà Khương Diệp diễn trong phim là đoạn hồi ức của sếp Trần."

Mùi bắp rang bơ thơm ngào ngạt lan tỏa xung quanh, hai người còn chưa ăn cái gì, Khương Diệp theo thói quen nghiêng đầu đến gần hỏi Chung Trì Tân: "Anh có muốn ăn bắp rang bơ hay không?"

Lúc ở chợ bọn họ cũng thường xuyên được thấy đặc sản ở nơi đó, từ khi Khương Diệp kiếm được tiền, mỗi ngày Chung Trì Tân đều được ăn nhiều món ăn vặt mới lạ ở chợ.

Chung Trì Tân chỉ chỉ khẩu trang trên mặt mình, ý là hiện tại không ăn được.

"Sau khi phim chiếu thì ăn." Khương Diệp nhìn thoáng qua màn hình thông báo, còn mấy phút nữa mới được vào rạp "Anh ở chỗ này chờ tôi."

Không chỉ mua mỗi bắp rang bơ mà Khương Diệp còn cầm hai cái kem ốc quế nữa, sau khi thanh toán xong thì chờ nhân viên công tác thông báo có thể đi vào rạp.

Khương Diệp đưa bắp rang bơ cho Chung Trì Tân, sau đó hỏi: "Anh muốn ăn kem vị ô mai hay là vị nguyên bản?"

Chung Trì Tân ôm lấy một túi bắp rang bơ do dự chớp mắt, chỉ vào vị ô mai trong tay Khương Diệp nói: "Cái này."

Hai người vào rạp tìm đến số ghế của mình rồi ngồi xuống, ghế phía sau vẫn liên tục có người tiến vào, đèn trong rạp vẫn đang chiếu sáng.

Chung Trì Tân lấy ra điện thoại của mình chụp túi bắp rang bơ và vé xem phim, sau đó đăng ảnh lên tài khoản weibo chính của mình.

"Anh.. còn có thói quen này sao?" Đôi mắt của Khương Diệp dấu ở dưới vành mũ chớp chớp, hiển nhiên là đối với thói quen này của Chung Trì Tân có chút kinh ngạc, trước đó ở chợ khi ăn cũng chưa thấy anh cầm lấy điện thoại chụp ảnh bao giờ cả.

Hiện tại đèn vẫn còn sáng, khẩu trang cũng chưa có tháo ra, kem ở trong tay cũng chưa ăn được, cũng may ở trong rạp chiếu phim có điều hòa kem cũng chưa tan ra được ngay.

"Ừm, tôi muốn lưu lại, khó có cơ hội ra ngoài xem được một lần." Chung Trì Tân mắt cũng không nháy một lần, tự nhiên nói "Chúng ta có thể chụp ảnh chung được không? Đây là lần thứ hai tôi tới rạp chiếu phim, lần trước quên không có lưu lại, vừa vặn bây giờ bổ sung.'

" Trước đó không phải là đi cùng Tiểu Kế hay sao? "Trí nhớ Khương Diệp tốt, còn nhớ rõ Kế Thiên Kiệt có nói qua cậu ta và Chung Trì Tân cùng đi xem 'Thanh quả."

"Ừm, đây là lần thứ hai đến rạp chiếu phim mà có nhiều người như vậy." Lời Chung Trì Tân nói mang theo cảm giác cuộc sống sinh hoạt của mình khác với người bình thường vậy.

Khương Diệp hiểu được, một ngôi sao lớn cũng có phiền não, có đôi khi muốn giống như người bình thường quang minh chính đại đi trên đường lớn, cùng bạn bè dạo phố ăn cơm bình thường.

"Cứ đeo khẩu trang như vậy sao?" Khương Diệp hỏi.

Chung Trì Tân gật đầu: "Có thể."

Trước tiên chụp chung một tấm ảnh đã, những chuyện khác nói sau.

Khương Diệp nhích lại gần Chung Trì Tân để cho cả người xuất hiện trong màn hình: "Như thế này đã được chưa?"

Chung Trì Tân dựa lưng vào ghế, tay giơ lên: "Cô dựa vào một chút nữa.'

Khương Diệp nghe theo xích lại gần hơn, Chung Trì Tân lập tức chụp lại, trong ảnh Khương Diệp rất giống như dựa ở trên vai anh.

" Đã xong. "Chung Trì Tân thu điện thoại lại nói" Phim sắp chiếu rồi. "

Khương Diệp chưa nhìn thấy ảnh bọn họ chụp chung, cô cũng không để ý nữa, một lòng chờ đèn trong rạp nhanh tắt để cô ăn kem trong tay, kem sắp chảy hết rồi.

" Làm ơn nhường đường một chút. "

Có hai bạn nữ ôm túi lớn túi nhỏ đi vào, đi đến hàng ghế của Chung Trì Tân và Khương Diệp nói với bọn họ một câu.

Hai người vừa ngồi xuống ngay cạnh Chung Trì Tân thì đèn trong rạp liền tắt.

Lúc này trên màn hình vẫn là quảng cáo, phim vẫn chưa bắt đầu, hai nữ sinh kia hết sức kích động ríu rít nói.

" ahihi, cậu không biết lúc tôi gặp được Khương Diệp trong nháy mắt đầu óc đều nổ tung. "Nữ sinh ngồi bên cạnh Chung Trì Tân vừa nói vừa vỗ ghế" trên đời này vậy mà lại tồn tại người xinh đẹp như vậy. "

Nghe được cái tên quen thuộc Chung Trì Tân và Khương Diệp đồng loạt nhìn sang.

Hai bạn nữ kia phát hiện được thì ngại ngùng, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều nhưng loáng thoáng vẫn nghe thấy được.

" Giá trị nhan sắc đúng là đỉnh! Ô ô ô, may mắn hôm nay lôi kéo cậu đến xem, nếu không tớ làm sao có thể nhìn thấy Khương Diệp chứ. "Bạn nữ kia đến bây giờ tâm tình vẫn chưa bình tĩnh lại được" Tôi sẽ là fan hâm mộ cả đời của cô ấy. "

Khương Diệp:"... "

Nhân sinh quả nhiên khắp nơi đều là duyên phận, gặp nhau ở cửa hàng cũng thôi đi, đi đến rạp chiếu phim vậy mà vẫn có thể gặp nhau, ngồi cạnh nhau nữa.

" Nói thật là nếu như không phải có cái ảnh chụp chung này tớ còn cho là ảo giác nữa cơ. "Bạn nữ ngồi bên Chung Trì Tân coi như còn tỉnh táo, Khương Diệp cho dù có đẹp nhưng cô ấy chỉ thần tượng duy nhất một người là Chung thần thôi.

" Tớ đã có lúc nào gạt cậu đâu chứ, không biết vì sao Khương Diệp lại đi vào cái tiệm quần áo kia, quần áo trong đó xấu lắm. "

" Cô ấy là người thành phố W sao? "

" Không phải đâu, trên mạng cũng không có quá nhiều thông tin về cô ấy. "

Bạn nữ ở bên cạnh Chung Trì Tân cảm thán một câu:" Thật hâm mộ cậu, vừa thích một ngôi sao thì có thể gặp được người đó, còn có thể chụp ảnh chung. Tớ đã thích Chung thần bảy tám năm nay đến vé concert cũng không có mua được. Nếu như có một ngày có thể gặp được ca ca, tớ nhất định sẽ xông lên ôm hôn, chiếm tiện nghi trước, hắc hắc. "

Chung Trì Tân:"... "

Khương Diệp nghe thấy bạn nữ kia nói không khỏi cười khẽ một tiếng, trêu trọc nhìn Chung Trì Tân.

Bởi vì ngồi bên cạnh 'hai nhân vật nguy hiểm' Chung Trì Tân và Khương Diệp đều không tháo hẳn khẩu trang xuống, mà chỉ kéo xuống một nửa, khó khăn ăn xong cái kem trong tay, bắp rang cũng không ăn được mấy miếng.

Trong lúc chiếu phim hai nữ sinh kia liên tiếp phát ra âm thanh hít không khí, nhất là cái bạn nữ ngồi cạnh kia thỉnh thoảng lại nói vài câu" Đẹp trai chết người rồi" "ahihi, cảnh sát Triệu rút súng!" "Khương Diệp, em yêu chị!"

Phim chiếu cũng sắp hết, Khương Diệp vỗ vỗ cánh tay Chung Trì Tân ra hiệu đi ra ngoài.

Hai người rời rạp đầu tiên, lúc này vẫn chưa có ai ra, bên ngoài yên tĩnh lạ thường.

Chung Trì Tân quay đầu nhìn về phía Khương Diệp, bỗng nhiên nói "Cảnh sát Triệu rất đẹp trai."

Khương Diệp nhướng mày: "Ca ca cũng thế, cũng có người muốn hôn anh nữa."

Rõ ràng chỉ là nói lại lời trêu trọc giống hai bạn nữa kia, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau lại có chút không được tự nhiên mà quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Hai người trầm mặc rời rạp chiếu phim, vừa đi được hai bước thì có một chiếc xe chậm rãi dừng ở phía sau, một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp thò đầu ra gọi: "Bạn học Khương Diệp?"

Khương Diệp nhìn sang, cô kéo khẩu trang xuống hỏi: "Bác là.. ba của Lý Ái ạ?"

"Đúng đúng đúng, bác từ xa đã trông thấy bóng lưng cháu còn đang tưởng rằng không phải cơ." Người đàn ông hiền lành nói "Lý Ái gần đây vẫn nhắc đến cháu, đã ăn cơm chưa, cùng đi ăn đi, Lý Ái đang ở phòng ăn chờ rồi, nếu như nó biết cháu đến nhất định sẽ rất vui."

Lý Ái là bạn thời đại học của cô, hai người ở cùng một phòng ký túc xá, Khương Diệp đã từng giúp đỡ cô ấy, lúc đó cha cô ấy còn đến tận trường để cảm ơn.

"Đi thôi, đây là bạn trai cháu sao? Cùng đi đi." Cha của Lý Ái xuống xe mở cửa sau xe ra, để Khương Diệp và Chung Trì Tân vào.

"Ừm, là bạn cháu." Khương Diệp sửa lại lời của cha Lý Ái, hiểu lầm có đôi khi không cần giải thích quá nhiều.

"A a, bạn à." Cha Lý Ái bảo Chung Trì Tân vào trước, sau đó lại che cửa xe để Khương Diệp ngồi vào, xong xuôi mới lên xe.

Sau khi chiếc xe rời đi Tô Khinh Y mới từ một ngõ nhỏ đi tới.

"Tô Tô, làm sao vậy?" Trợ lý của Tô Khinh Y đi từ phía sau tới hỏi.

Trợ lý sáng sớm hôm nay đến nội thành để gặp Tô Khinh Y, cô ấy đã hẹn với một thẩm mỹ viện để chăm sóc da cho Tô Khinh Y, sau khi làm xong thì đi đến chỗ này ăn uống, vừa ra khỏi cửa hàng thì Tô Khinh Y đã lôi kéo cô ấy trốn đi.

"Không có gì." Tô Khinh Y cúi đầu nhìn di động của mình, bên trong là ảnh của một nam một nữ đang cười, tâm trạng không vui buổi sáng nháy mắt đã không còn.

Cho nên.. sau lưng Khương Diệp đúng là có kim chủ chống lưng sao?

Sau khi phim kết thúc hai nữ sinh kia ra ngoài mang theo túi lớn túi bé thành quả mua sắm của mình, ở bên ngoài gọi xe chuẩn bị trở về.

Vừa rảnh tay là bạn nữ ngồi cạnh Chung Trì Tân liền cầm đến điện thoại, muốn xem weibo gần đây có tin tức gì về ca ca hay không, lại phát hiện tường weibo của mình có rất nhiều tin tức.

"Ca ca đăng weibo." Bạn nữ này ngồi thẳng người lên, đẩy người bạn ngồi bên cạnh.

"..."

Bạn học kia còn đang dùng tấm ảnh chụp chung với Khương Diệp kia đi khoe khoang khắp nơi, nghe thấy bạn tốt nói, thì hỏi lại "Ca ca đăng cái gì vậy?"

"Cậu nhìn đi."

Chung Trì Tân: [ Lần thứ hai, hình ảnh. Jpg]

Bạn học kia đem di động của mình ra, tựa trên vai bạn mình, đưa tay chạm vào bức ảnh: "Đây là chỗ nào nhỉ, rạp chiếu phim à? Nhìn khung cảnh khá quen."

"Cách bày trí trong rạp chiếu phim đều không khác nhau mấy." Bạn nữ trước đó ngồi cạnh Chung Trì Tân nói "ca ca vậy mà cũng đi xem phim sao? Thật là trùng hợp, chúng ta cũng đang xem. Lần thứ hai sao? Ý là lần thứ hai đi xem phim ở rạp sao? Ối."

Tầm mắt của hai người bọn họ chuyển đến cái kem ốc quế trên ảnh, liếc nhìn nhau rồi đồng loạt thốt lên ahihi.

Hệ thống rạp chiếu phim trong thành phố W đều thống nhất sử dụng một loại kem, trên kem còn có rắc bánh bích quy hình hoa nữa, là sáng tạo độc nhất trên cả nước, không có trùng với các tỉnh khác, bởi vì là do ông chủ tự mình tốn thời gian làm cho nên thời gian cung cấp là cố định đặc biệt.

Bạn nữ kia tay run run phóng to tấm ảnh lên, nhìn thấy rõ ràng thời gian, số rạp, số ghế trên vé xem phim.

"Thành phố W! Ca ca đang ở thành phố W! Cùng rạp chiếu, cùng thời gian với chúng ta."

Bạn học bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém: "Hàng ghế số sáu, số bảy, cậu vừa ngồi là hàng ghế số bao nhiêu, là sáu.. hay tám?"

"A a a a!" Bạn học nữ kia cũng sắp điên rồi.

Thời điểm cô ấy đặt vé thì muốn đặt hàng số sáu ghế số bảy bởi vì đây là thời gian ca ca xuất đạo, chẳng qua hôm nay không có đặt được, đành phải chọn hàng số sáu ghế số tám và số chín, nghĩ rằng dù không chọn được ghế ưng ý cũng không sao, số tám cũng gần số bày mà.

"Ca ca đã ngồi bên cạnh cậu, mà cậu lại không có phát hiện ra." Người bạn học mười phần an ủi vỗ vỗ vai bạn của mình.

Theo lý thuyết thì cảm xúc bây giờ của cô sẽ là vừa kích động vừa hối hận, nhưng cô đã thay đổi thần tượng rồi, hiện tại thần tượng Khương Diệp, lại còn được chụp ảnh chung nữa nên trong lòng không quá xao động.

Người bạn học kia dùng sức xoa xoa mặt mình: "Xong đời, tớ không có nhớ rõ người ngồi bên cạnh vừa rồi, chỉ biết tớ nói với ca ca là xin nhường đường một chút."

"Có cần tớ nhắc lại xem cậu còn nói cái gì nữa không?" Người bạn kia có ý tốt nói "cậu nói nếu cậu thấy anh ấy sẽ xông tới ôm, hôn.."

"A a a, đừng nói nữa."

"Cậu còn ở trước mặt anh ấy nói cảnh sát Triệu rất đẹp trai."

"ahihi, ahihi, ahihi! Ca ca của tớ! Vì sao tớ lại không nhận ra anh ấy, rõ ràng trong cả đám người chỉ cần nhìn lông mày của anh ấy tớ cũng nhận ra được, mà bây giờ anh ấy đứng sờ sờ trước mặt lại không thể nhận ra chứ." Bạn nữ này che mặt lại ai oán rên "Chẳng trách lúc chúng ta đi tới, nhìn thấy một cặp chân dài như vậy! Một cặp chân dài như thế trừ ca ca ra thì còn có thể là ai được nữa chứ."

Bạn nữ này hơn nửa ngày vẫn chưa bình tĩnh lại được, cuối cùng cái cuống vé phim cũng không nỡ vứt đi, lại vào trong siêu thoại đăng bài, nháy mắt gây nên một mảnh tiếc hận.

Tác giả có lời muốn nói:

Siêu thoại Cá voi: ahihi, ở đâu lại xuất hiện người may mắn như vậy chứ.. nhưng ahihi, cũng thật là thảm!