Bác Cổ

Quyển 3 - Chương 10

Bác cầm cây sáo ra khỏi lều thì thấy cảnh tượng, mọi người đang đứng yên, mê man, nét mặt không còn tỉnh táo. Bác mới giật mình, khi nhận ra một mùi hương dịu nhẹ:

- Là mê hương dùng để mê hoặc người khác

Nghe thấy tiếng sột soạc vang lên, bác lui lại trốn sau lều. Một nhóm 7 người đàn ông vạm vỡ đang khiêng mấy cái rương đồ ra khỏi lều chứa hàng, một tên nói:

- He he, đại ca chơi chiêu này đố ai ngờ được. Anh em tụi mình tha hồ trộm cướp mà không lo bị phát hiện

- Nói bé bé cái mồm thôi, to tiếng bọn chúng tỉnh dậy là chết cả đám đó

Bác nhìn chúng cười, tay trái búng ra vài con trùng nhỏ về phía những tên trong đó. Không hề hay biết, chúng ra vẫn thản nhiên không hề hay biết cái chết đã đếm sẵn. Bác lấy từ từ trong túi áo, một gói bột mịn rồi ném vào đống lửa, Một tiếng nổ lép bép làm chúng không hề để ý đến điều bác vừa làm. Khi chúng định rồ máy xe tải chạy thì một tên bỗng nói:

- Tụi mày có thấy đầu óc quay cuồng không?

- Ừ, tao cũng thầy vậy. Hay là bị thuốc của đại ca lây nhiễm rồi

Khi chúng đang hoang mang thì một tiếng sáo trong trẻo vang lên. Chúng nhảy xuống xe, tay cầm mã tấu và cả súng định gϊếŧ luôn kẻ đang thổi sáo.Bác từ từ đi ra, nhìn thấy bác, chúng liền lao đến định chẻ đôi bác ra. Bác đưa bàn tay lên đếm, rồi gập lại một ngón theo nhịp:

- 5....4....3.....2......1...đi đầu thai đí

Hắn ta quỵ xuống, cả người co giật rồi từ từ mềm oằn ra, làn da như bị rữa ra từ từ ra khỏi toàn thân,cả thân thể hắn bốc lên mùi thơm. Nhưng từ đó,máu bắt đầu rịn ra, lan vào đất. Đến những thớ thịt cũng như tan chảy ra khỏi thân thể hắn, khuôn mặt từ từ biến dạng, con ngươi chỉ kịp chớp lầy rồi cũng tan chảy. Đến khi còn bộ xương thì cũng bắt đầu mục rữa, rồi cũng đổ sụp tan vào đất.Qúa đáng sợ là điều bọn trộm cướp nghĩ đến, chưa tới 2 phút mà 1 tên đồng bọn của chúng đã tan biến không còn để lại một thứ gì. Một tên rú lên:

- Mẹ mày thằng chó, để tao đυ.c thành tổ ong

Bác nhún vai, nói:

- Tự nhiên đi

Hắn ta đưa khẩu súng trường lên định bóp cò thì bỗng dừng lại, hắn quay lại nhìn một tên đứng gần đó

- Mày xem trong mắt tao có gì không, sao tao chả thấy gì thế này. Chỉ thấy màn trời đỏ như máu

Tên bên cạnh quay sang nhìn thì hét lên hoảng sợ,mấy tên kia cũng quay lại nhìn. Một cảnh tượng kinh khủng ập vào, đôi mắt tên kia đang lổn nhổn những con trùng, chúng nhỏ như ruột bút chì, toàn thân đỏ hỏi, và lông lá. Chúng đang thi nhau tuôn ra khỏi người tên kia,từ mắt, lỗ mũi miệng rồi cả dưới da những con khác cũng đang chui lổn ngổn muốn phá ra mà chui khỏi. Tên đó nói như một tên mất hồn:

- Tụi mày phủi mấy thứ trên mặt tao với, ai đó cứu tao với

Vừa nói xong thì gục xuống, toàn thân bao phủ là trùng đỏ đang cắn nuốt lấy máu thịt. Bác nhìn hắn ta rồi nhún vai, rồi quay đầu lại nói 5 tên còn lại:

- Chúng mày thử bổ đôi hay bắn tao thử xem. Nào nhanh lên

Dường như, hai cái chết của hai tên đồng bọn đã làm chúng mất hết dũng khí, chúng quay lại cắm đầu bỏ chạy. Lúc này mọi người đã tỉnh lại, chỉ kịp thấy 5 tên trộm cướp đang bỏ chạy.Mọi người nhanh chóng chạy vào lều lấy đèn pin với vũ khí đuổi thoe 5 tên đó. Tiếng hò hét ý ới vang lên, chú Tư với 7 Ếch là chạy dẫn đường, miệng thét lên:

- Tao không chém tụi mày ra cho cá ăn thì làm ông nội mày, mọi người nhanh chân lên

Dân vùng đó nghe,, cũng chạy ra biết là có trộm cướp thì cũng góp ngọn đuốc, người vào cuộc truy đuổi. Khi chúng đổi hướng chạy vào rừng thì bác mỉm cười:

- Chúng mày có chạy đằng trời

Nhưng một trong tên đó lấy ra một cây pháo sáng rồi bắn len trời, 7 Ếch nhìn thầy cười gằn:

- Mẹ mày, dám lạy ông tôi ở bụi này à. Để tao xem tụi mày giở trò gì

Rồi vẫn dẫn đầu mọi người đuổi theo nhưng chạy được 10p thì bỗng một vật gì đó từ lớp lá mục nhô lên, lao về phía mọi người. Bị bất ngờ, mọi người bị hất tung ra xa. Chưa kịp định hình thì vật đó lại lao về phía đám người đang ngã. Mắt thấy cận kề nguy hiểm thì một lá bùa đỏ phóng tới, rồi một làn lửa cháy phực lên chặn lại cái vật đó. Lúc này mọi người mới thấy rõ vật đó, là một con trăn lớn lớn, miệng nhễu nhão nước bọt, cái lưỡi thè ra liên tục, cái đầu bị phỏng đang rịn máu. Chú Tư nhìn nó:

- Cái con súc sinh này, dám quật ông ngã. Để ông xiên mày làm đồ nhắm

Nói rồi định lao lên ăn thua với nó, nhưng ông Tường vội chặn lại:

- Không được lại gần nó. Để bác xem

Ông Tường nhìn kỹ con trăn này rồi nói lớn:

- Mọi người mau lui lại. Đây là một con nưa không phải trăn đâu.Lớ ngớ là chết đó

Lúc này bác chạy đến kịp lúc, nghe ông Tường nói rồi cũng nhìn con vật đó nói:

- Mấy chú cẩn thận đí, bác Tường nói đúng đó. Đây là một con nưa, do nó giống với trăn nên hay bị nhầm lẫn, nhưng nó có độc và nhanh nhẹn hơn trăn nhiều lần. Đừng để nó đánh lừa

7 Ếch lau mồ hôi, nói:

- Thật không biết em có mắc nợ cái đám không chân này không? Đi đâu cũng gặp.

ÔNg Tường nói:

- Mọi người đừng dồn nó vào đường cùng, loại nưa này bị dồn là bất chấp, rất nguy hiểm

Bác nhìn nó rồi cười nhếch mép,:

- Nghe theo bác Tường đi, tạm thời tha cho con này với đám trộm cướp kia đi

Rồi cả đoàn từ từ lui lại, con nưa cũng cẩn thận quay đầu lại phóng lên những cành cây cao rồi mất biệt. Sauk hi về lại chỗ dựng trại thì bác mới nghe ông Tường kể:

- Lúc đó mọi người đang nấu cơm thì bọn chúng đi vào xin mua chút đồ về bồi bổ cho mẹ ốm. Bác với mọi người không để ý, mới quay đi quay lại đã thấy đầu óc choáng váng m chả biết gì cả, đến khi nghe thấy tiếng gì đập vào tai với có mùi gì đó là bác với mấy đứa tỉnh táo lại ngay

Lúc này, bác mới vỗ đầu nói:

- Là do cháu sơ ý quên mất chuyện này. Để tối này cháu làm mấy cái túi nhỏ đưa cho mọi người đeo bên mình để tránh sự việc tương tự.

Chú Tư cũng nói:

- Hầy, cũng do em thiếu sót, chủ quan. May là lần này không bị tổn thất gì nhiều

Ở đâu đó tại một ngọn núi không người lui đến tại Thất Sơn, một hình bóng nhỏ bé chạy trước, miệng cười tíu tít, đứa bé bịt mắt bằng dải khăn vàng có phật tự. Đi sau là là lão tăng đang bước đi chậm rãi. đứa bé quay lại nói với lão tăng:

- Sư phụ, người đi nhanh lên. Sắp tới rồi

Khoảng cách giữa đứa bé và lão tăng là hơn 500m, nhưng khi vừa nói xong đứa bé đã thấy lão tăng bên cạnh. Cười hòa ái, cầm lấy tay đứa bé, rồi từ từ bước đi. Mỗi bước đi nhìn như chậm rãi nhưng lại phá vỡ khoảng cách trong không gian. Thoáng chốc hai người đã thoắt cái biến mất, khi hai người dừng chân trước một vách đá dựng đứng, phủ đầy rễ cây và cây dại thì ngừng lại. Đứa bé chạy tới,dùng tay ấn vào vách đá, miệng nói:

- Tiểu Mộc ơi, ta lại đến chơi đây

Rồi từ từ lui lại, vách đá bỗng chốc rung lên,không khí bị vặn vẹo rồi từ đó bước ra một hình nhân gỗ điêu khắc tinh xảo như một thiếu niên. Hình nhân thấy lão tắng thì lễ phép:

- A Di Đà Phật, tiểu Mộc lại được vinh dự đón tiếp Ngài rồi. Mời hai người vào

Hai người từ từ tiến vào rồi biến mất, không khí lại bình thường trở lại. Trả lại nguyên trạng như trước, như chưa hề có gì đã xảy ra tại đây.