Người Bất Tử

Chương 6

Dịch: Khởi Linh

***

Một câu này đủ để Tư Nam ảo tưởng ra câu chuyện

cay đắng dài trên dưới mười vạn chữ, tuy nhiên nét mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, dùng một từ đơn âm tiết biểu thị hiếu kỳ có chừng mực.

“Ồ?”

Chu Nhung cực vừa lòng với thái độ lắng nghe này của hắn.

“Chuyện giải cứu con tin là một tình tiết gồm ba bên cùng tham gia: Bọn cướp, đối thủ và con tin. Bọn cướp ăn mặc đơn giản, đối thủ cạnh tranh mặc áo chống đạn mang con

chip

định vị bên người, con tin thì không được trang bị cái gì hết. Khi thời gian trôi qua một nửa tôi đã cứu được hai con tin, chỉ cần dẫn họ băng qua khu rừng, nhiệm vụ coi như sẽ thành công, thế nhưng đúng lúc này tôi đã gặp phải một

Omega

chủ động dâng lên cửa.”

Tư Nam gật đầu hiểu rõ.

“Không phải như cậu nghĩ đâu, lúc đó cậu ta vừa lem luốc bùn đất vừa bốc mùi hôi của rễ cây, căn bản không nhìn rõ khuôn mặt xấu hay đẹp. Thế nhưng thực sự rất tội nghiệp, hơn nữa đặc biệt bám người, đi đâu cũng đi theo, mỗi khi trời sập tối sẽ sợ hãi, đến cả khi đi ngủ cũng phải ôm chặt cánh tay tôi.”

Tư Nam liếc nhìn đánh giá cánh tay cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo sơ mi cộc tay của Chu Nhung, lại gật đầu hiểu rõ.

“…………….” Chu Nhung thăm dò nói: “Không biết sao tôi cứ thấy tư tưởng của cậu lệch lạc sao ấy.”

“Làm gì có. Sau đó thì sao?”

Chu Nhung không tìm được chứng cứ tư tưởng lệch lạc của đối phương, đành phải bỏ qua.

“Sau đó á? Tôi dẫn ba con tin đi, trèo đèo lội suối ra khỏi cánh rừng, có gì ăn được đều dâng cho cậu ta ăn trước, có nguy hiểm cũng sẽ bảo vệ đầu tiên, nhóm lửa nấu cơm dựng lều đều không cho cậu ta làm, khi ấy thật sự rất giống với câu ôm trong tay sợ ngã ngậm trong miệng sợ tan. Cậu ta cũng tỏ ra cực kỳ

bám tôi….Tất cả mọi người đều biết Omega là người

mảnh mai yếu đuối, mà cậu ta còn nhỏ tuổi nữa.”

Chu Nhung rít điếu thuốc, tiện tay phẩy tàn thuốc trên mặt đất, nét mặt trở nên có chút quái dị.

“Mãi cho đến một ngày, vào cái hôm đi đến bên bìa rừng ấy, tối đó đã sắp sửa đến doanh trại……”

Tư Nam: “Cậu ta tỏ tình với anh à?”

Một mảng trầm mặc, Chu Nhung muộn phiền nói: “Không có.”

“Cậu ta đánh ngất tôi, sau khi trói tôi xong thì nói lời cảm ơn, rồi thì cướp súng ống trang bị đồng thời dắt luôn ba con tin của tôi đi; đến tận ngày thứ hai tổ đội phái người đến cứu, tôi mới biết cậu ta

đách

phải con tin gì sứt, mà là đối thủ sừng sỏ đại diện của nước A……”

“Một kẻ vốn đang dẫn đầu cách xa đối thủ thế là bị thua tức tưởi, đến tận hôm nay tôi vẫn nghĩ không ra sao một

Omega

có thể gian xảo giả dối, qua cầu rút ván như thế!”

Chu Nhung đấm một đấm vào lòng bàn tay mình, đầu rúc sâu vào khuỷu tay, còn Tư Nam cố gắng lắm mới kiềm chế được cảm xúc, giữ được chất giọng bình tĩnh, nói: “Ờm, anh thật sự quá bi thảm Nhung ca à……….Cơ mà sao anh không phát hiện cậu ta là đối thủ thế?”

“Bởi vì sau khi vào rừng, việc đầu tiên cậu ta hành động là vứt hết trang bị, bình nước, lương khô, còn súng thì chôn xuống đất, chỉ có mỗi con

chip

định vị là không thể rời khỏi người, đây thường là dấu hiệu phân biệt đối thủ, cậu đoán coi cậu ta để ở đâu?”

Tư Nam lắc đầu.

“Nuốt xuống bụng!” Chu Nhung nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau đó phải phẫu thuật mới lấy ra được!”

…….Cái cuộc thi quái quỷ của các anh cũng nguy hiểm thiệt đó, Tư Nam thầm nghĩ trong lòng.

“Mà đáng sợ hơn là thằng nhóc đó đã có đối tượng rồi. Sau khi trận đấu chấm dứt, nước A cử người đến đón cậu ta, tôi đây tận mắt chứng kiến thằng cha

Alpha già

cắn mạnh một cái vào tuyến thể sau gáy cậu ta.” Chu Nhung tức giận nói: “Cậu nói xem đây có phải lừa tình tôi không hả?”

Cắn nát tuyến thể sau gáy là hành động điển hình cho hình thức đánh dấu tạm thời, thông thường sẽ duy trì được ba đến bốn tuần, đến khi nào bị máu huyết tự nhiên trong cơ thể thay thế mới thôi, bình thường dùng cho các

Omega

không bị đánh dấu hoàn toàn. Đánh dấu tạm thời có thể ngăn

pheromone

của

Omega

tỏa ra, song quan trọng hơn là đánh dấu quyền sở hữu, cũng để kɧıêυ ҡɧí©ɧ các

Alpha

chung quanh.

Một giả thiết khác chưa được xác nhận song đã được quần chúng rộng rãi công nhận, đánh dấu tạm thời đủ để hình thành một quan hệ khế ước tạm thời, hay nói cách khác,

chính là

thần phục.

──

Alpha

dùng phương pháp chủ động truyền thẳng

pheromone, khiến

Omega

vốn có tính sợ hãi tự nhiên, sẽ có thêm tâm lý khuất phục trong một khoảng thời gian ngắn.

Tư Nam nghĩ đến cảnh tượng đó, không biết vì sao hắn cứ có cảm giác khó chịu mơ mơ hồ hồ, hình như bản năng cảm thấy sự thực cũng không giống những gì Chu Nhung kể. Thế nhưng cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn(10), hắn nói chân thành: “Đúng vậy. Nhung ca, anh nói rất đúng.”

“Thế giờ cậu đã rõ vì sao không nên tìm

Omega

làm đối tượng rồi chứ? Đừng tưởng bọn họ thỉnh thoảng tỏ ra yếu kém là đang có ý với cậu, cái dạng

Beta

như cậu ấy, tám chín phần sẽ bị lừa sạch đến cặn xương cũng

đách

còn.” Chu Nhung lấy hộp thuốc, nghĩ rồi lại bỏ xuống, đổi sang vỉ thuốc hạ sốt, bóc hai viên ra hiệu bảo Tư Nam uống mau.

“Không nói với cậu nữa. Ngủ đi. Ngày mai nếu hết sốt thì chứng minh cậu không bị dính, bằng không anh đây sẽ bắn vỡ sọ cậu.”

Tư Nam tựa vào xó nhà, sau gáy

là cái

gối Chu Nhung gói bằng quần áo dày, ánh sáng mờ nhạt lọt qua khe cửa, trông thấy rõ vỉ thuốc ướt sũng vết máu đen.

“…..Cám ơn.” Hắn ngập ngừng, mỉm cười nói: “Tôi sẽ nhớ lời khuyên của anh…..Sẽ không tìm

Omega.”

Chu Nhung tiện tay vỗ bộp bộp lên đầu hắn.

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, Chu Nhung đứng dậy khẽ hé mở, chỉ thấy Xuân Thảo ở bên ngoài, nói nhỏ: “Bàn bạc con đường rút quân một tẹo á, Nhung ca. Ngày mai trực thăng không thể hạ cánh xuống mái nhà….”

Chu Nhung giơ tay ra hiệu, ý bảo cô ngừng lại.

“Gọi Anh Kiệt cầm súng qua đây bảo vệ. Mấy tên ban ngày quấy rối là hung nhất đấy, đừng để bọn họ đến gần chỗ này.”

Cửa

nhẹ nhàng

khép lại, Tư Nam nhắm chặt mắt, lắng nghe bước chân Chu Nhung xa dần.

Ngày hôm sau, bác sĩ bỏ nhiệt kế xuống, ngạc nhiên nói: “Ba bảy độ ba.”

Chu Nhung nho nhã lễ phép dẫn đầu cảm ơn, mặc dù nhìn nét mặt của y mọi người đều thừa biết thực ra cái câu y muốn nói là: “Anh là thằng ngu.”

Bác sĩ tức giận bỏ đi trong ánh mắt thắng lợi của Chu Nhung, người sau dùng mũi chân đá Tư Nam một cái, tỏ ý nếu hắn đã hạ sốt thì đừng làm ổ giả chết nữa, nhanh chóng đứng dậy đi làm việc mau. Sau đó lập tức xoay người vỗ tay, quát to: “Rất

tốt──

Dậy cả đê! Thu dọn trang bị, khuân vác vật tư, dọn sạch hành lang! Chuẩn bị tiếp đón trực thăng hạ cánh, đê mờ nhanh lên!”

Đám thây bơ phờ nằm vật dưới uể oải bò dậy, Tư Nam ngậm một miếng bánh mì ruốc kẹp rong biển đi ra khỏi căn phòng nhỏ, chỉ thấy trên hành lang nhỏ hẹp, Nhan Hào ngồi xổm trên đất, đôi chân dài bức bối khom lại, một tay vẫn ôm khẩu

Carbine

trả về nguyên chủ, trông thấy hắn ra ngoài, bèn ngẩng đầu khoe ra nụ cười ôn nhu.

Bước chân Tư Nam dừng lại.

Nhan Hào bật dậy, vận động giãn cổ tay cổ chân, xoay người bỏ đi.

Chu Nhung

là con

quái vật không cần nghỉ ngơi, tinh lực lúc nào cũng dồi dào hơn người. Trước bữa trưa, y tự mình vạch ra con đường rút quân, chia số người sống sót thành mười bốn đội, chuẩn bị để bọn họ đi từ hành lang an toàn bò lên nóc nhà; lại cắt cử người chém gϊếŧ sạch sẽ

zombie

du đãng trong hành lang, toàn bộ cửa sổ trên tầng trệt đều được lấp kín, nhóm bộ đội đặc chủng tuần tra qua lại, dùng bộ đàm liên lạc báo cáo bất cứ vấn đề bất thường nào.

Ba giờ rưỡi chiều, y cử Nhân Hào dọn dẹp tầng 101 của tòa cao ốc, trên không trung vang lên tiếng động cơ ầm ầm của bốn chiếc trực thăng khổng lồ.

“Đến đây!” Nhan Hào vừa mạnh mẽ vẫy tay ra hiệu, vừa

gào vào

bộ đàm: “Trực thăng chuẩn bị hạ cánh! Sắp xếp đội thứ nhất lên lầu!”

Số người sống vui buồn lẫn lộn, nghẹn ngào khóc lớn, được bộ đội đặc chủng hộ tống lên nóc nhà. Phi công mở cửa khoang sau, gào lên giữa cơn gió to: “Ai ở trước thì lên đầu, đừng có chạy đến phần đuôi máy

bay──

Nhanh nhanh nhanh! Không được chen lấn, từng người lên một!”

“Không đủ trực thăng!” Phi công gào với Chu Nhung: “Đưa một nhóm về trước đã, đợi chúng tôi quay lại sau nhé.”

Chu Nhung vội đến đầu đầy mồ hôi, vẫy tay ra hiệu đã biết, tìm cơ hội chui vào phía cuối đội ngũ, tóm Tư Nam ra, nhét con dao quân dụng còn vương hơi ấm cùng trái táo không biết mò từ đâu ra vào tay hắn.

“Lên đi!” Chu Nhung chỉ vào trực thăng, gào bên tai hắn: “Đi, đi mau!”

Bên cạnh có người không chịu được nữa: “Ê, vừa nãy anh nói ưu tiên trẻ con phụ nữ đi trước, đàn ông theo sau mà!”

Chu Nhung bơ đẹp, dùng sức lôi Tư Nam ra đằng trước. Tên trí thức mặc

comple

bị chen lấn uốn éo cả người, phẫn nộ nói: “Quá đáng rồi nha, anh tên là gì? Tôi muốn đến quân khu khiếu nại anh!”

“Chu

Nhung──!”

Chu Nhung mắng: “Đi đi, đi mà khiếu nại!” Ngay sau đó không thèm thanh minh kéo Tư Nam đi trước.

“Đầy đầy đã đầy rồi! Đừng lên nữa!” Tiếng phi công gào lớn truyền từ trong đám người hỗn loạn, sau đó đóng chặt cửa khoang lại,

chặn đứng

vài thanh niên ương ngạnh cố sống cố chết chen vào, bốn chiếc trực thăng cùng vọt lên, quay đầu, bay về hướng Bắc.

Tiếng chửi mắng rất lớn hòa cùng tiếng than thở, Tư Nam im lặng chửi thô tục, mệt mỏi cực điểm, đặt mông ngồi phệt xuống đất.

Tư Nam lấy quả táo, cắn

crộp

một miếng, nhã nhặn chìa qua: “Chia đôi nhé?”

Chu Nhung không vui đón lấy, hung hắn cắn miếng rõ to.

Hai người ngồi ở cạnh lan can, anh một miếng tôi một tiếng chia đôi quả táo quý giá, sau đó Chu Nhung đứng dậy duy trì trật tự, tạo lại đội hình

lần nữa.

Bấy giờ, cảm xúc của mọi người đều cực kỳ

nôn nóng, có thể nhìn rõ nỗi hy vọng từ được cứu vớt đến thất vọng khi bị bỏ rơi, rồi cả vô cùng bất an và căng thẳng trong ánh mắt những người ở lại, sự tuyệt vọng bao trùm bầu không khí. Vài cậu bộ đội đặc chủng không thể kiểm soát hoàn toàn tình hình, đến đội y tế cũng phải đứng dậy duy trì trật tự.

“Các cô ấy bị sao thế” Chu Nhung nhăn mi hỏi.

Hai hộ sĩ chen tại một góc nóc nhà, đầu dựa vào nhau ngồi xổm, hình như đều quá không thoải mái, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, dưới vành mắt đen sì.

“Tăng ca nên mệt quá ấy mà.” Bác sĩ giải thích: “Ngày nào cũng phải kiểm dịch, phun nước khử trùng, muốn ngủ ngon một giấc cũng không được, người của anh đem

zombie

đánh chết đi đốt cháy, không ai muốn giúp một tay, toàn các cô ấy dùng cáng hỗ trợ khiêng thi thể….”

Sắc mặt vị bác sĩ cũng rất xấu, Chu Nhung để ý quan sát hộ sĩ một lát, chợt hỏi: “Nhiệt độ vẫn bình thường chứ?”

“Kiểm tra từ lâu rồi, trên người các cô ấy không có vết thương!” Vị bác sĩ không vui trả lời.

“Tôi xin lỗi.” Chu Nhung lập tức giải thích: “Đợi trực thăng quay lại, người của anh sẽ là nhóm đầu tiên lên trước.”

Vị bác sĩ lúc này mới dịu đi.

Tư Nam gặm xong quả táo, thì không có việc gì làm nữa. Cơn sốt cao đã lui, cả người có chút mỏi nhừ uể oải, tuy rằng không khó chịu, thế nhưng cũng làm người ta lười vận động. Hắn tựa lên mái nhà quan sát thành phố bị tàn phá dưới chân, một lúc sau lấy mặt dây chuyền từ trong cổ áo ra, nhìn nụ cười của đôi nam nữ trong bức ảnh cũ đến xuất thần.

“Cha mẹ cậu à?” Có người ở đằng sau hỏi.

Tư Nam ngước mắt thoáng nhìn, là Nhan Hào.

“Cha mẹ cậu đều rất…..” Nhan Hào muốn nói rất đẹp, trong nháy mắt nói ra cảm

thấy khôngđủ trang nghiêm, liền sửa lại: ”Có khí chất xuất chúng.”

Tư Nam cười rộ lên, thờ ơ nói: “Chỉ tiếc chẳng di truyền cho tôi gì cả.”

“Cái này phải sau này mới từ từ có được á.” Nhan Hào cười nói: “Cậu

là con

lai? Tôi vẫn nghĩ cậu là đặc công của thành phố T đấy.”

Tư Nam không lên tiếng.

Nhan Hào yên lặng thoáng nhìn đánh giá hắn. Khí chất của Tư Nam quả thực không ăn nhập gì với mấy từ như văn nhã hay tinh tế, trái lại quanh hắn bao phủ khí chất tương tự với bộ đội đặc chủng, tháo vác, nhanh nhẹn mà quả quyết.

Chẳng qua, nếu đã tiếp xúc

vài lần, sẽ phát hiện còn có vài thứ khó hình dung được, một thứ gì đó rất khác biệt ẩn giấu trong hành vi cử chỉ, không giống cậu ta, hay Xuân Thảo, thậm chí cũng không giống với cả Chu Nhung.

Nhan Hào suy nghĩ một lát, thay đổi chủ đề: “Tối qua đội trưởng nói chuyện gì với cậu thế?”

Tư Nam pha trò nói: “Nỗi đau của chàng

Werther.”

“Bị

Omega

đập bay trong cuộc thi quốc tế bộ đội đặc chủng trong rừng ấy hả?”

………Cái tên kỳ quặc Chu Nhung này, chắc chắn đã kể sạch bách chuyện cũ mất mặt của mình cho toàn đội nghe rồi.

“Chắc ảnh chỉ kể tới đoạn thiếu niên

Omega

trói ảnh trên cây, nói xin lỗi, sau đó cướp súng với con tin đúng không.” Nhan Hào nói: “Phần tặng hoa với tỏ tình sau thì….”

Tư Nam ngạc nhiên hỏi: “Tặng hoa? Tỏ tình?”

Nhan Hào liếc nhìn dò xét, Chu Nhung đang chen trong đám người, lải nhải giải thích vì sao y ưu tiên đội y tế lên trực thăng trước.

“Sở dĩ đội trưởng Chu nhớ nhung nhiều năm như thế là bởi thiếu niên kia trói ảnh lại xong thì hôn ảnh để tỏ lòng xin lỗi.”

Tư Nam: “…………”

“Đó là lần tiếp xúc gần gũi duy nhất của đội trưởng Chu trong đời này,” Nhan Hào cười nhẹ: “Vì thế nếu ảnh nói sau khi kết thúc cuộc thi ảnh tìm thiếu niên kia tính sổ, là ảnh chém đó…..Thực ra ảnh chạy đi mua hoa tỏ tình, dè đâu sau này phát hiện đối phương đã có

Alpha, cho nên mới giận dữ ném hoa quay về.”

Tư Nam chậm rãi lắc đầu, rất lâu sau mới cảm thán: “…………….Thảm quá.”

Nhan Hào đồng tình nói: “Chuẩn cơm mẹ nấu rồi.”

Từ xa truyền đến tiếng gió thổi phần phật, hai chiếc trực thăng đi vòng trở về.

“Xếp hàng! Xếp hàng! Nhanh chóng trèo lên!” Tiếng quát tháo vang lên liên tiếp trong đám người, phi công mệt không chịu nổi, cầm loa gào: “Đội y tế! Đội y tế ở đâu ──!”

Mấy cô hộ sĩ bị lôi đến trước hàng, sắc mặt đen sạm, gần như bị dòng người xô đẩy mạnh, chân chưa kịp chạm đất đã tiến vào khoang máy bay.

Chu Nhung nhìn một màn từ đằng xa, không biết sao mí mắt

giật giật, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an không yên. Thế nhưng lúc này tình hình đã cực kỳ

gấp gáp, mọi người đều đang hô hào chen lấn, có vài người có thể hình nhỏ gầy mém

bị đẩy đến phần đuôi máy bay, sém nữa bị cánh quạt quay ở tốc độ cao đập vào đầu, tiếng hét chói tai tức thì vang lên.

“Không được chen lấn xô đẩy! Không được chen lấn xô đẩy!” Tiếng loa đinh tai nhức óc vang lên, phi công hét lớn: “Chuyến kế tiếp!”

Phi công bật ngón cái với Chu Nhung, khoang cửa khép lại đóng ầm một tiếng, chậm rãi bay lên không trung.

Chu Nhung không tự chủ được ngẩng đầu ngóng nhìn, nỗi hoảng sợ đột nhiên bao phủ lấy trái tim y.

Tiếng gió

soàn

soạt im bặt, cả thế giới như đọng lại trong giây phút này.

Chu Nhung quay đầu theo phản xạ, ánh mắt xuyên qua đám người, con ngươi co rút kịch liệt nhìn thẳng vào Tư Nam.

Một giây sau, trên bầu trời đột nhiên tựa như có tiếng chuông vang lên, Chu Nhung đột ngột co giò chạy như điên:”Rút lui

──!”

“Tất cả rút

lui──!!”

Chiếc trực thăng xoay vòng rơi xuống, bóng đen càng lúc càng lớn, đâm phải chiếc trực thăng thứ hai trong tiếng thét đinh tai nhức óc, phát ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa!

Ầm──

Luồng khí nóng nháy mắt hất tung vô số người khỏi mái nhà, rơi thẳng xuống đường phố phía dưới. Nhan Hào bị bất ngờ văng khỏi lan can, giữa lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, cổ tay bỗng được Tư Nam nắm chặt!

“Trèo lên đi!” Tư Nam quát.

Nhan Hào thở hổn hển, cắn răng bám vào chấn song cửa sổ, đang muốn mượn lực trèo lên, ánh mắt đột nhiên

lướt qua

Tư Nam nhìn thấy cái gì đó, sắc mặt thoáng chốc thay đổi kịch liệt: “Không, cứ kệ tôi! Cậu mau chạy đi!”

Tư Nam đè cả ngực mình trên chấn song, bị thể trọng nặng nề của Nhan Hào lắc hết hơi, dùng hết sức mới

miễn cưỡng

nghiêng đầu nhìn thử.

Cánh cửa khoang sau của chiếc trực thăng méo mó bị bật ra, vô số người bỏ chạy trong ngọn lửa ngùn ngụt, khói bám đầy người, gào thét lăn lộn. Rất nhiều người đang tập tễnh chạy theo sau, tóm lấy kẻ sống sót gần mình nhất, cắn mạnh lên cổ.

── Đã có nhiễm virus lẫn trên trực thăng.

Một vòng

virus

zombie

mới đang bùng nổ ngay trước mắt bọn hắn.

Chú thích:

(10) cắn người tay ngắn bắt người miệng mềm: Nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta.

=)) Đường tình của anh Nhung lắt léo quá ~

Mà chắc đội y tế kia bị nhiễm virus rồi…. Mà hai người tình như cái bình ấy =)) Đố các thím biết bé zai Omega lừa tình anh Nhung là ai?