"Thế là ai? Tao không biết. Bà chủ salon à? Cứ úp úp mở mở khó chịu thế nhỉ!"
"Mày nhớ chị Tuyết Tuyết không? Hướng dẫn viên của mình ấy. Tao nhờ chị ý giúp...". Kiều nhắn tiếp.
Tôi mới ngớ người ra, nhớ tới lời thầy Kính nói sáng nay: "...dáng người nho nhỏ gầy gầy...". Tôi không thể ngờ đến người phụ nữ này. Thông thường sau khi kết thúc cuộc hành trình thì khách sẽ không liên lạc với hướng dẫn viên nữa, vậy mà... Thầy Kính đỉnh thật, có thể đoán trúng phóc mọi thứ. Quả thật là Kiều đã bị người khác tác động sai khiến.
Tôi tạm dừng cuộc trò chuyện với Kiều, bấm số gọi cho anh Tuấn ngay lập tức. Sau hai cuộc gọi anh mới nghe máy. Tôi báo ngay cho anh rằng Kiều đã về nhà bình thường và đã tự ý làm theo ý mình giải quyết mái tóc. Tôi cũng kể sơ qua về người phụ nữ hướng dẫn viên kia, dù chưa biết cô ta liên hệ với Kiều kiểu gì và gặp nhau ra sao.
Anh Tuấn nói: "Anh cũng chịu cô bạn em luôn đấy! Dặn đến như thế rồi mà. Đâu phải cứ tháo tóc ra là xong đâu, nó vẫn còn mối liên hệ tâm linh chưa chuyển dời đi được. Mà còn phải triệt tiêu linh hồn đó nếu không nó còn ám hại người khác. Thầy bà không cẩn thận làm không triệt để là nó quật lại cô bạn em không cứu được đâu. Mà chắc chắn người kia cũng có vấn đề chứ nếu không sao lại sai nó yểm bát hương nhà mình như thế..."
"Nó còn không nhận ra được hành vi của mình cơ anh ạ. Nó cứ nghĩ thế là xong rồi. Em đang điên lắm đấy"
"Thôi bình tĩnh đi, bảo bạn em mai thầy sẽ qua. Nhiệm vụ của em là thuyết phục nó đấy..." Nói xong anh cúp máy, có vẻ như anh cũng bực bội.
Tôi bèn nhắn tin cho Kiều kể tiếp về những gì thầy Kính đã làm được hôm nay. Thầy không cần liên lạc với Kiều mà biết rõ nó đã làm gì, đã đi đâu nên không cần bàn cãi về năng lực của thầy nữa. Tôi cũng nói rõ cho nó rằng tầm nghiêm trọng của vấn đề khi Kiều tự ý tháo mái tóc nối ra, mọi chuyện chưa hề kết thúc mà còn kéo dài, hơn nữa bà chị Tuyết Tuyết còn có mục đích nào đấy khác.
Kiều nghe ban đầu không tin, mới bảo: "Tao thấy chị ấy khá nhiệt tình, tự nhiên nhắn tin hỏi thăm tao qua Zalo, còn nói rằng dẫn tour người Trung qua Việt Nam chơi, có mời một thầy giỏi, có thể giúp tao luôn... Nên tao mới đồng ý"
"Mày không thấy bất thường hả? Bà chị đó nhiệt tình quá mức đấy. Làm gì có ai nhớ được từng vấn đề của khách như thế..."
Tôi nói như vậy Kiều mới thấy nghi ngại, sau cùng đồng ý găp thầy Kính vào ngày hôm sau.
Đêm hôm ấy, chẳng có gì lạ khi Kiều vẫn gặp những biểu hiện bất thường: toát mồ hôi lạnh, bị bóng đè hết sức mệt mỏi. Ngày hôm sau gặp nó, tôi thấy mắt nó thâm quầng.
Tôi vẫn rất giận nó nhưng không nói được Kiều vì nó rất bướng, tính lại bất cần nên tôi cho qua, miễn sao giải quyết xong việc.
9 giờ sáng, anh Tuấn đèo thầy Kính qua rồi lại đi công việc. Thầy bước vào nhà, tôi và Kiều cất tiếng chào thầy. Hôm nay mẹ của Kiều đi làm không có ở nhà.
Thầy Kính ngồi đối diện Kiều Anh, hỏi một số câu hỏi về hành động nó đã làm 2 ngày trước.
"Về những biểu hiện của cháu, chú cũng hiểu có vấn đề gì rồi. Và cháu có tin không, ngay bây giờ, vong hồn đấy vẫn đang đứng phía sau cháu, kể cả cháu có tháo mái tóc kia ra hay không..."
Tôi và Kiều nghe đều sởn gai ốc.
"Đó là hậu quả của việc chưa làm lễ cắt vong tháo tóc một cách cẩn thận đấy. Lúc đầu là họ đòi nợ, nhưng giờ là đang đòi mạng rồi. Người mà đã giúp cháu hôm vừa rồi là hại cháu thôi. Cũng một phần là do không được giải quyết sớm, vong ma này bị kích động tâm ma nên giờ hung hiểm hơn rất nhiều. Đây không phải là vong nước mình, nhìn cách trang điểm, quần áo thì giống người Trung Quốc hơn. Nó vẫn đang đe dọa chú không được động vào nó đây..." Thầy Kính vẫn ôn tồn nói.
"Vậy... vậy giờ phải làm thế nào ạ?" Kiều lắp bắp.
"Thế người hứa giúp cháu nói gì?"
"À... họ bảo có thầy giỏi sang sẽ bắt cái vong đó ra rồi cháu đi tháo tóc là được, không bị làm phiền nữa..."
"Mái tóc cháu còn giữ không?"
"Có ạ, cháu định mang về đốt. Họ dặn là cháu là lúc đi cũng không được nói cho ai biết, lúc về đem mái tóc này đi đốt là xong, không còn lo gì nữa. Cháu vẫn gói để trong kia..."
"Không xong đâu... không thể xong được. Họ còn bảo cháu làm gì nữa?"
" Họ còn bảo về bát hương thờ tổ trong dòng họ, cắt một lọn tóc để vào trong đó để kìm hãm vong ma rồi 1 tháng sau lấy ra, đồng thời lấy đi một nắm cát hương để trong túi phòng thân..."
"Từ từ... có ai từng đưa cho cháu lá bùa nào không?" Thầy Kính hỏi.
Kiều đảo tròn mắt rồi nhớ ra luôn, bảo: "Có ạ, tuần trước bị hành bên Trung Quốc nên cháu có xin lá bùa bình an của bên đó đấy ạ..."
"Đưa cho chú đi..." Thầy Kính bảo Kiều.
Kiều nói: "Có một lá bùa họ bảo cháu đốt đi đổ vào trong bát hương tổ rồi... Còn lại mỗi lá này thôi ạ..." Kiều mở ví rút ra một lá bùa màu đỏ tôi từng nhìn thấy, bên trong hình như còn có một đồng xu nữa.
Thầy Kính đón lấy lá bùa rồi từ từ mở nó ra. Đồng xu bên trong đã đổi thành màu đen đặc. Ngón tay thầy vừa chạm vào đồng xu luôn rụt ngay lại. Lá bùa cùng đồng xu rơi "Keng" xuống đất.
"Nóng quá! Phản ứng của bùa tà!" Thầy Kính nói.
"Là sao ạ?"
"Dù gì thì gì... họ cũng có ý đồ không tốt với cháu. Họ đã cài một loại bùa vào đây. Cho chú hỏi, tự dưng cháu tìm đến người phụ nữ này à hay là như thế nào?"
"Không ạ. Cô ấy nhắn tin cho cháu trước..."
"Lúc thực hiện hành động này cháu thấy ra sao? Trước đó cảm thấy thế nào, có thấy nóng ruột bứt rứt và nghe theo lời họ một cách rất dễ dàng không hồ nghi không?"
Kiều im lặng một chút rồi cũng trả lời ngập ngừng: "Cháu... cháu... sốt ruột là chuyện đương nhiên... hay nóng ruột bứt rứt lắm, vì cháu lo lắng quá. Còn đúng là khi nghe cô ấy nói giúp cháu như được giải tỏa tâm lý ấy... Tìm mọi cách để thực hiện theo lời cô ấy nói..."
"Tao bảo mày cứ kiên nhẫn đợi đi, chú sẽ giúp gỡ cho thế mà mày cứ tùy tiện thế đấy! Giờ còn khổ hơn chưa!" Tôi quay sang cáu gắt với Kiều.
"Thôi...thôi" Chú Kính can. "Bạn cháu không làm thế e cũng không được. Nó bị sai khiến đấy, người ta cài bùa mê hoặc vào người bạn cháu để nhằm mục đích nào đó... Giờ phải tìm mọi cách gặp người phụ nữ đó để lấy đi thứ mà cô ta đã lấy..."
"Cô ta lấy đi thứ gì ạ?" Kiều hỏi.
"Cô ta bước đầu đã trục xuất vong ma ra khỏi mái tóc của cháu bằng một loại bùa ép buộc nào đó nhưng không tới nên liên kết giữa cháu và vong ma nữ vẫn còn, kể cả có tháo hay vứt mái tóc này đi. Bởi vì theo căn bản cháu đã từng bị bắt mất vía, giờ con ma nữ ấy vẫn giữ vía của cháu, nó cảm thấy ra sao cũng sẽ dễ tác động tới cháu. Nếu may mắn họ có ý định tốt giải trừ cầu siêu cho vong ma không sao nhưng nếu chẳng may là định tu luyện hoặc quỷ hóa con ma đó thì... e là cháu tàu hỏa nhập ma đau đớn vô cùng..." Thầy Kính lắc đầu.
"Sao...sao lại thế được? Con ma đòi tóc, theo ám mái tóc chứ có theo ám cháu đâu ạ?"
"Đó chỉ là mục đích của nó từ đầu thôi. Tuy nhiên sau khoảng vài ngày tiếp xúc, vong ma sẽ có ý định khác. Nếu như nó chưa siêu thoát được thì nó sẽ mong muốn nhập vào một thân xác nào đó để thực hiện điều nó muốn. Vì vậy nên mục đích sau cùng của nó là nhập và trú ngụ trong thân xác cháu. Vì vậy nên phải gỡ mái tóc – vật dẫn một cách cẩn thận và triệt để ra khỏi cơ thể, dứt ra khỏi mọi chân khí của cháu thì mới đoạn tuyệt được với con ma nữ đó chứ không hề đơn giản. Nếu nó chỉ muốn đòi lại mái tóc thì chỉ cần làm cho cháu mệt mỏi sợ hãi chứ tại sao phải bất chấp nhân quả mà nhập vào người cháu như vậy?"
Nghe thầy Kính nói xong, tôi và Kiều lặng đi trong giây lát. Nhìn khuôn mặt Kiều, tôi nghĩ rằng nó đang hối hận vì sự bồng bột của mình. Nhưng nếu đúng như thầy Kính nói, Tuyết Tuyết đã cài bùa tà vào trong lá bùa bình an chúng tôi xin hôm đó để sai khiến Kiều thì đúng là không trách nó được. Chỉ trách lòng người quá thâm độc. Kiều không phải một đứa dễ nghe lời người khác răm rắp như vậy, lặn lội xa xôi tìm gặp một người không thân thiết, rõ ràng là có sự bất thường. Bà chị hướng dẫn viên du lịch này ắt hẳn đã nhìn thấy điều gì đó ở chúng tôi nên lên kế hoạch tiếp cận và lợi dụng...
"Hôm đó chị ấy mời một người thầy Trung Quốc có mái tóc dài thắt bím tới, làm lễ trong một phòng khách sạn mà chị ấy nói là của đoàn nghỉ lại. Ông ta cứ thắp hương, vuốt tóc rồi nhảy múa theo bài ca nào đó mất hơn tiếng. Sau đó chị ta bảo cháu đi về tháo tóc ra luôn rồi đốt là được. Lúc tới cháu cũng hơi sợ nhưng có thuê người xe ôm từ bến xe đứng canh chừng giúp, nếu mấy tiếng không thấy cháu đi ra thì gọi về cho người nhà. Nghĩ lại đúng là liều thật, quá liều. Nhưng cháu chẳng hiểu sao cứ nghe theo lời cô ta như vậy không chút nghi ngờ. Hóa ra là..."
"Ơ vậy thì mày tháo tóc ở đâu?" Tôi hỏi.
"Tao về salon tao nối để tháo chứ còn gì nữa. Chứ mang ra chỗ khác kèo nhèo mệt lắm"
"Thế bà chị chủ đã đưa thông tin người bán cho mày chưa?"
"Rồi...Thấy tao tới tưởng tao sắp làm ầm nên lên vội vàng gọi vào phòng đưa luôn. Chẳng thấy chủ động gọi điện gì! Hóa ra là một mối buôn bên Trung Quốc..." Kiều mở ví ra lục lọi bên ngăn trong của ví, lôi ra một tờ giấy đã nhàu nát.
"Tao tưởng không cần nữa định vò vứt đi nhưng may nghĩ thế nào lại thôi đấy". Nó đưa tờ giấy cho tôi.
Bên trong tờ giấy có ghi tên của một người đàn ông: Lưu Thế Doãn, số điện thoại và địa chỉ bên tỉnh Quảng Châu Trung Quốc và ghi chú: "Có thể nói được một ít Tiếng Việt".
Hóa ra đây là người đã cung cấp mái tóc cho Kiều, chắc ông ta biết nguồn gốc mái tóc đến từ đâu. Tuy nhiên người đàn ông này là người Trung, có lẽ sẽ rất khó nói chuyện.
"Giờ làm thế nào đây hả chú?" Tôi quay sang hỏi thầy Kính.
Thầy Kính đáp: "Giờ sự việc khá lằng nhằng rắc rối. Giờ phải tìm lại người phụ nữ đã gỡ vong cho cháu để lấy lại vong hồn, sau đó cắt đứt mối liên kết. Tiếp theo tìm về nguồn gốc mái tóc của vong ma, trả lại đúng vị trí cho nó hoặc làm điều còn dở dang để nó siêu thoát... Sự việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều nếu như chú là người gỡ tóc rồi mang nó đi trả. Giờ lại còn phải đi đòi vong, mà chắc gì đã tìm gặp được nữa..."
"Chị ta là hướng dẫn viên liên kết với nhiều công ty du lịch. Chắc chắn có thể gặp lại được và cưỡng chế chị ta" Tôi suy nghĩ rồi nói.
"May là chú cũng có quen một người bên Trung Quốc, có thể nhờ anh ấy giúp đỡ vụ đi lại và thăm hỏi được. Tuy nhiên về vụ hướng dẫn viên thì chú không chắc lắm. Lần này chắc phải sang Trung Quốc dài ngày rồi đây..."
"Vâng chú...Tiền nong cháu không thiếu, cái này cháu lo được, kể cả thuê người sang cùng, tiếp cận chị ta hay đi tìm mộ đều được. Mong chú giúp cháu qua cái hạn này..." Kiều khẩn khoản.
Tôi thở dài lắc đầu, đúng là người có tiền biết tiêu pha.
Vậy là chúng tôi phải bàn bạc cẩn thận cho chuyến đi Trung Quốc sắp tới của Kiều. Lần này tôi không thể đi cùng nó với thầy Kính vì quá bận rộn nên đành nhờ anh Tuấn trông nom giúp. Chuyến đi ấy kéo dài hơn dự kiến và có rất nhiều chuyện li kì và đau thương xảy ra mà sau này anh Tuấn đã kể cho tôi nghe tường tận.
(còn tiếp)
P/S: Để có chương mới ngay ngày mai, các bạn vào phần Hồ sơ s1apihd.com của tớ, truy cập fb cá nhân và like post giúp tớ nha