Hai Đám Cưới

Chương 31: Ngoại truyện 1

Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng trắng toát liền ngồi bật dậy. Xung quanh tôi không có ai chỉ có mấy người y tá đi đi lại lại bên ngoài. Sao lại không có ai ở đây? Cậu Hoàng... cậu Hoàng đâu? Đêm qua tôi không nhớ nổi là mơ hay thực nhưng không hiểu sao trong lòng lúc này lại mặc định cậu Hoàng vẫn sống. Tôi đưa chân xuống xả đôi dép rồi đi ra ngoài, thế nhưng mới ra đến cửa đã choáng váng mà ngã xuống. Có ai đó chạy đến đỡ tôi, khi vừa ngước mắt lên mới phát hiện là cậu Nhân. Trong lòng tôi có chút thất vọng nhìn cậu Nhân giọng lạc đi:

- Cậu Nhân, cậu Hoàng đâu? Cậu ấy vẫn sống đúng không? Cậu ấy đâu rồi?

Cậu Nhân vừa đỡ tôi vừa nói:

- Cô vào nghỉ ngơi đi đã, cô xem cô còn không đi nổi nữa. - Không, tôi phải đi tìm cậu Hoàng, cậu ấy vẫn sống đúng không, rõ ràng đêm qua tôi thấy cậu ấy. Buông tôi ra để tôi đi tìm cậu ấy - Cậu ấy vẫn sống nhưng mà...

Tôi nhìn cậu Nhân bật khóc nói:

- Tôi biết cậu ấy vẫn sống mà, tôi biết mà. Nhưng mà... nhưng mà sao? Cậu ấy bị sao à? - Không phải cậu ấy bị sao mà sức khoẻ cô yếu lắm, bác sĩ bảo cô suy nhược cơ thể, cô nghỉ ngơi đi rồi chiều tôi đưa cô đi gặp Hoàng.

- Thế tại sao cậu ấy lại không đến thăm tôi? Cậu ấy giận tôi à? Hay cậu ấy bị sao? - Nó bị thương nên mất chút máu nhưng không sao cả, đang nằm ở phòng hồi phục bên kia chưa đi được sang đây. - Vậy cậu dẫn tôi đi đi, dẫn tôi đi gặp cậu ấy. - Nhưng tôi nói thật cô còn yếu lắm... - Tôi không sao, tôi khoẻ mà, cậu Nhân, tôi không sao thật mà, cho tôi đi gặp cậu Hoàng đi.

Cậu Nhân đành gật đầu dìu tôi đi. Trên đường qua mấy dãy hành lang mà tôi tưởng như cả ngàn thế kỉ. Một giây một phút thôi tôi cũng cảm thấy như không thể đợi được nữa. Khi vừa sang đến phòng phục hồi tôi cũng chợt thấy một | bóng người quen thuộc đang bước về phía tôi. Vừa nhìn thấy thôi tôi đã bật khóc lao nhanh về phía người ấy. Cậu Nhân vẫn đỡ lấy tay tôi đi nhanh theo bước chân của tôi. Khi vừa đến sát cạnh cậu Hoàng tôi không còn kìm chế được sà vào lòng cậu ôm chặt rồi khóc nức nở. Cậu Hoàng hất tay cậu Nhân ra khỏi tay tôi rồi cũng ôm chặt lấy tôi. Hương bạc hà xen lẫn mùi thuốc sát trùng khiến tôi thấy vừa lạ vừa quen. | Nước mắt tôi chảy xuống miệng mặn đắng ôm chặt như thể chỉ cần buông ra cậu lại biến mất vĩnh viễn. Cậu Hoàng đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên má tôi, cả người cậu cũng run lên. | Có thứ nước nóng hổi rớt xuống má tôi. Tôi ngước lên nhìn cũng thấy cậu đang khóc lại nấc lên nghẹn ngào.Tôi nhớ cậu lắm, nhớ thương cậu đến phát điện phát dại, nhớ thương cậu đến tê liệt tâm can. Tôi đưa tay chạm lên má cậu, vài vết xước còn rỉ máu, cánh tay cậu bằng trắng vài chỗ. Cậu Hoàng nhìn tôi rồi nâng cằm tôi lên, đôi môi cậu chạm vào môi tôi, tôi liền bấu lấy cậu rồi hôn cậu thật sâu. Nước mắt của tôi và cậu hoà lẫn với nhau chảy xuống miệng. Nụ hôn xen lẫn với cả đắng cay ngọt bùi. Tôi vừa hôn vừa khóc như mưa, hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống. Rõ ràng cậu về đây rồi sao tôi vẫn thấy tim mình đau đến thế? Tôi sợ lắm, sợ cảm giác không còn thấy cậu, sợ cảm giác cuộc đời này như hạt cát trên sa mạc, cậu và tôi vĩnh viễn không nhìn thấy nhau, sợ cảm giác cậu biến mất như những ngày qua. Tôi cần cậu, thật sự rất cần cậu. Không biết tôi và cậu hôn nhau bao lâu chỉ đến khi kết thúc tôi mới nhìn cậu giọng nghẹn đi:

- Cậu đi đâu? Đi đâu mà giờ mới về? Có biết tôi đau lòng lắm không? - Hiên, tôi về đây rồi mà về với em rồi mà

Nghe cậu nói tôi càng khóc tu tu, khóc nức nở, khóc đến mức ướt đẫm cả chiếc áo cậu đang mặc. Hai tay tôi bấu lên cậu nghẹn ngào nói:

- Cậu Hoàng, tôi nhớ cậu lắm. Đừng bỏ tôi đi nữa, tôi thật sự. rất nhớ cậu.

Cậu Hoàng hơi cười, đưa tay vuốt sợi tóc bay bay trên mặt tôi vào sau vành tay khẽ nói:

- Hiên, tôi cũng nhớ em lắm. Nhớ thương em nhiều lắm - Nhớ tôi mà bỏ mặc tôi một mình. - Em còn hận tôi không? - Đồ điên! Rõ ràng cậu vô tội sao lại không nói cho tôi biết? . Tôi không hận mà tôi ghét cậu. Sao cậu lại nhận hết về

mình? Mà thôi chuyện đó không quan trọng, cậu vào nghỉ ngơi đi, cậu bị thương nhiều thế này... có đau không? - Không đau! - Nói dối, thế này mà không đau. - Không đau bằng lúc em bỏ tôi đi.

Tôi nghe xong ngước lên nhìn cậu lại khóc. Quãng thời gian kia có lẽ cậu đau chẳng kém gì tôi, tôi đưa tay chạm vào khoé mắt cậu nức nở nói:

- Xin lỗi cậu. Xin lỗi đã bỏ cậu mà đi. - Hiên. Đừng... đừng nói gì nữa để tôi ôm em một lúc thôi, được không? Tôi nhớ em... rất rất nhớ em.

Tôi gật đầu rúc vào lòng cậu hít hà mùi hương quen thuộc này. Cậu Hoàng! Tôi nhớ cậu, tôi yêu cầu, thương cậu! Cậu Hoàng, cậu đã trở về rồi tôi nhất định sẽ không buông cậu lần nữa, những hận thù kia cứ để theo gió cuốn mây trôi. Những ngày qua không có cậu tôi đã tưởng mình không sống nổi rồi, thế nên giây phút này tôi thực sự không còn nghĩ đến chuyện cũ trước kia! Không biết tôi và cậu đã ôm nhau bao lâu, mãi đến khi có tiếng vυ' Dần bế Hạ An và Nguyên vào tôi mới giật mình thảng thốt liền đỡ lấy con bé. Cậu Hoàng cúi xuống chạm lên má Khôi Nguyên khẽ nói:

- Nguyên, lại đây với thầy.

Thằng bé được gặp cậu Hoàng trước, giờ quen lại cả tôi liền sà vào lòng cười khúc khích. Tôi bế Hạ An ngồi xuống ghế hành lang, con bé đói cứ khóc toáng lên. Cậu Hoàng thấy vậy liền đứng sát lại tôi nói:

- Em cho con ăn đi, tôi đứng đây che cho.

Tôi nhìn cậu Hoàng sống mũi lại cay cay, vừa kéo áo cho An ăn vừa nhớ lại những lần mưa cậu đứng che mưa cho tôi. Cho con ăn xong tôi ôm con vào lòng, con bé mở to đôi mắt tinh anh cứ nhìn cậu Hoàng không rời. Vυ' Dần bế Nguyên ngồi vào dãy ghế nhìn cậu Hoàng cất tiếng:

- Đúng là ông trời còn thương, tôi không dám nghĩ cậu lại còn sống. Trời xanh có mắt không thì hai đứa bé này lại mồ côi mồ cút.

Tôi nhìn vυ' Dần, đến giờ bình tâm lại mới sực nhớ ra liền hỏi:

- Cậu Hoàng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Vυ' Dần bảo đã chính tay chôn cất cho cậu mà

Cậu Hoàng kéo Nguyên lại phía mình đáp:

- Người dưới mộ không phải là tôi. - Hả?

Vυ' Dần nhìn tôi nói:

- Hôm cậu Hoàng bị rơi xuống biển không tìm thấy xác đâu. Đợi ba ngày xác cậu ấy vẫn không nổi lên, đến ngày thứ năm có một xác người đàn ông cao lớn trôi vào bờ. Có điều cái xác ấy bị cá rỉa gần hết thịt nên không nhìn rõ mặt mũi tay chân thế nào. Lúc ấy tôi cứ ngỡ đó là cậu Hoàng vì hình dáng cao to rất khó nhận biết nên đã mang về chôn cất. Thật sự vì cái xác ấy bị cá rỉa nên tôi không nghĩ đó lại không phải cậu Hoàng. Còn cậu Hoàng bị sóng đánh trôi đi

bám lên được một con tàu đánh cá, có điều cậu ta bị thương | nên chưa về được, đến hôm qua con tàu ấy mới chở cậu ta về. Về đến đây cậu ta vào viện tìm cô luôn. Đêm qua cậu ta về đứng ngay trước cửa phòng, tôi thấy mà tưởng mà hãi gần chết.

Tôi nghe vυ' Dần nói xong bỗng lành lạnh hỏi lại:

- Trời ơi! Vậy là đêm nào tôi cũng ra mộ người kia khóc sao? - Cô nói tôi lại cũng mới nhớ, hồi mới đắp mộ đêm nào tôi cũng mang cơm ra cúng kiếng ngoài đó. Mà thôi không sao, chôn cất cúng kiếng cho người ta cũng coi như làm phúc. Mà thôi cô Hiên cũng nghỉ ngơi đi, bao nhiêu ngày hôm nay khóc nhiều quá rồi. Cậu Hoàng còn sống trở về là tốt rồi. Trời lạnh lắm, mới sinh xong mà cô chẳng kiêng cữ được gì thế kia?

Phải rồi, điều quan trọng nhất lúc này chính là cậu Hoàng đã về. Cậu Hoàng nhìn vυ' Dần rồi nhìn sang tôi nói:

- Để tôi đưa em về phòng.

Tôi nhìn cậu lưu luyến không rời, nhưng lại sợ cậu mấy vết thương chưa khỏi liền đáp:

- Cậu vào nghỉ đi tôi đi được.

Vυ' Dần thấy vậy cười cười:

- Thôi cậu Hoàng vào nghỉ đi, tôi gọi cậu Nhân đưa cô Hiên về

Vừa nói đến đây cậu Hoàng bỗng đen kịt mặt lại kéo tôi lên trả lời:

- Tôi có què cụt gì đâu mà không đưa cô ấy về được? - Chân cậu đang đau chẳng què là gì? - Ai bảo vυ' chân tôi đau? - Ai bảo? Bác sĩ bảo chứ ai bảo? Bảo cậu phải nằm yên một tháng hạn chế đi lại kia kìa.

Tôi nhìn cậu Hoàng biết tỏng cậu đang ghen. Ban nãy vừa thấy cậu Nhân dìu tôi đã ghen đen mặt lại rồi hất tay cậu ấy đi, cái đồ ghen tuông bệnh hoạn. Thấy tôi tủm tỉm cười cậu ta liền cáu kỉnh nói:

- Em cười cái gì? - Không có gì, được rồi, cậu đưa tôi về phòng, được chưa?

Vυ' Dần định nói gì tôi đã phải bấm tay vυ' một cái ra hiệu đừng nói nữa. Khi sang đến phòng cậu Nhân cũng vừa đi thay phích nước cho tôi. Thấy cậu Nhân cậu Hoàng liền nói:

- Vυ' Dần, bảo bác sĩ sắp xếp cho tôi một cái giường ở đây, | thuê thêm một người nữa tiện chăm sóc.

- Ở đây á? Nhưng phòng này có hơi nhỏ không? - Nhỏ gì mà nhỏ? Ngày xưa ở phòng trọ còn nhỏ hơn tôi vẫn

được đây thây.

Vυ' Dần không nói gì nữa đưa An cho tôi bế, cậu Hoàng cũng bế Nguyên lên rồi nhìn cậu Nhân nói:

- Này, ông cũng tìm vợ đi chứ, ông xem tôi hai con rồi mà ông vẫn cứ bơ vơ thế kia?

Cậu Nhân cười cười đáp:

- Cứ từ từ, chưa hợp ai - Chưa hợp là chưa hợp thế nào? Tôi giới thiệu cho ông cái | Duyên em gái chị Hà y tá ở đây nhé.

- Thôi không cần đâu. Tôi tự lo được. - Ông mà lo được thì tôi đã không phải lo cho ông thế này, mai tôi bảo chị Hà dẫn nó đến.

Cậu Nhân nhìn cậu Hoàng gắt lên:

- Tôi đã bảo không cần là không cần mà lại. Tôi tự tìm được không mượn ông

Cậu Hoàng bị cậu Nhân nói vậy cũng im bặt miệng rồi kéo tôi nằm xuống lẩm bẩm:

- Ờ thì kệ!

Cậu Nhận đặt phích nước xuống rồi bước ra ngoài. Tôi nhìn cậu Nhân chợt thấy cậu cô đơn vô cùng liền nói:

- Hay cậu cứ bảo chị Hà dẫn cô Duyên gì kia đến đi. Tôi thấy cậu Nhân cứ thui thủi một mình cũng tội. Đẹp trai, tài giỏi mà giờ vẫn cô đơn. - Em thấy nó đẹp trai tài giỏi à? - Vâng, cậu ấy không đẹp thì ai đẹp nữa?

Cậu Hoàng nhìn tôi chằm chằm, trời ơi, cái gã này ghen tuông đến mức này luôn liền cười giả lả đáp:

- Ý tôi là trừ cậu ra thì cậu Nhân cũng đẹp trai tài giỏi, mỗi | tội vẫn đứng sau cậu, cậu là nhất, là nhất luôn. Trong mắt tôi không ai bằng cậu.

Cậu Hoàng xong vòng tay qua ôm lấy tôi và An khẽ nói:

- Hiên. Nhớ em lắm đấy! Nhớ mẹ con em,

thương em vì tôi vất vả lận đận. Thương em mới sinh xong chẳng kiêng cữ được gì, tôi thật sự rất rất thương em.

Đang vui vẻ nghe câu nói vậy mắt mũi tôi lại cay xè nhìn lên mắt cậu cũng đỏ hoe. Nguyên rúc vào lòng cậu Hoàng ôm chặt lấy cậu. Tôi thương cậu, thương con, thương các con | mình cũng vất vả gian truân, thương Nguyên bị xa thầy mẹ

không có được hơi ấm của tôi và cậu Hoàng. Nhất định sau | này tôi sẽ bù đắp lại cho con. Gia đình sum họp rồi, nhất

định... nhất định sẽ bù đắp tất cả.

| Mấy ngày tiếp theo tôi và cậu Hoàng được ra viện, cậu Nhân

đánh xe đưa cả nhà về lại căn nhà trên tỉnh. Lâu lắm rồi mới được quay lại đây, vừa vào nhà vẫn thấy nguyên vẹn như cũ. Vυ' Dần vừa dắt Nguyên vừa nói:

- Từ ngày cô đi tôi có bảo cậu Hoàng đồ của cô không dùng nữa thì vứt đi mà nhất định cậu ấy không vứt. Cô xem có ai yêu cô được như cậu ấy? Cô bỏ đi rồi vẫn theo cô, bảo vệ cho cô, còn cho bà chủ nhà trọ một khoản tiền lớn để bà ta chăm sóc cho cô chứ

Tôi nhìn cậu Hoàng, vừa kinh ngạc vừa xúc động. Bảo sao tôi chỉ chạy mấy việc nhẹ nhàg mà bà ta trả lương cho tôi cao đến thế. Trở về căn nhà này tôi mới thấy đúng là chẳng đầu bằng nhà mình.

Qua rồi... những đau thương kia cũng qua cả rồi.

Ba tháng mười ngày cho An vào tháng mười âm lịch năm ấy. Sau khi làm cơm ra cữ xong cho An tôi và cậu Hoàng trở về | làng Mai đốt cho thấy mẹ tôi nén nhang. Cậu Hoàng vừa đốt nhang vừa khấn gì đó tôi không nghe rõ. Khi vừa khấn xong bất chợt có con bướm vàng bay bay rồi đậu trên vai cậu Hoàng. Tôi nhìn theo con bướm vàng mắt cay cay khẽ nói:

- Mẹ, có phải mẹ về không? Mẹ ơi...

Con bướm vàng đậu lên vai cậu Hoàng rồi cuối cùng bay đậu lên nấm mộ. Tôi nhìn cậu Hoàng khẽ nắm chặt tay cậu. Chỉ mong thầy mẹ dưới suối vàng kia siêu thoát, ông Hạnh cũng mất rồi, hận thù kia cũng nên xoá bỏ rồi. Tôi nhìn lên cũng không còn thấy con bướm vàng đâu nữa. Buổi chiều tối với cậu Hoàng mới về đến nhà, vừa vào nhà vυ' Dần đã nói:

- Thằng Tài vừa lên kể cái Giao như bị điên ấy, cứ gào khóc | mãi rồi, cậu Đạt nhốt vào cùng bà Hân, mẹ nó thì mất cách

đây mấy ngày rồi.

Tôi nghe xong bỗng thấy sững sờ lại. Dù cho cái Giao từng gây ra nhiều chuyện ác nhưng kết cục này tôi lại chẳng mong chút nào. Dẫu sao tôi và nó cũng từng là chị em, dẫu sao tôi và nó cũng trải qua những ngày thơ ấu cùng nhau.

Cậu Hoàng nhìn tôi thở dài:

- Đợi lúc nào An lớn một chút tôi đưa em về thắp hương mẹ nuôi. Còn Giao... tôi sẽ nói chuyện với anh Đạt, mong anh ấy tha cho cô ta, yêu thương cô ta lại, cảm hoá cô ta cho cô ta một con đường sống.

Tôi ngồi lặng lẽ bên bàn khẽ gật đầu. Tôi không đủ can đảm dũng khí để nói không hận nó, nhưng vẫn mong cậu Đạt có thể chấp nhận nó một lần, tha thứ cho những lỗi lầm của nó.

Đêm ấy Nguyên và An được cậu Hoàng đưa sang buồng vυ' Dần. Suốt ba tháng mười ngày nay tôi và cậu quay cuồng với cả hai đứa quên hết thời gian. Sau khi bế An sang cậu Hoàng nằm xuống kéo tôi lên cánh tay, tôi nhìn cậu khẽ hỏi:

- Cậu... sao cứ nuốt nước bọt mãi thế? Cậu đói à? Nãy tôi thấy cậu ăn cũng nhiều màu

Cậu Hoàng nhìn tôi gằn giọng nói:

- Đồ ngốc! - Sao chửi tôi? - Ai bảo tôi nuốt nước bọt là đói? - Thế vì gì?

Cậu Hoàng nghe vậy liền ngồi bật dậy cúi xuống hôn lên vành tai tôi đáp:

- Vì thèm... thèm... thèm hiểu chưa? Ba tháng mười ngày ăn chay... mà không... từ lúc bắt đầu có An... cũng hơn một năm rồi, tôi chỉ chờ ngày em qua cữ thôi đấy. Thế em tưởng tôi mang con sang kia chỉ để nằm nắm tay nắm chân cùng em tâm sự à?

Cậu nói đến đây tôi mới kịp hiểu ý cậu liền bật cười:

- Cậu mới ngốc ấy, bác sĩ bảo hai tháng là... là được rồi. - Ai bảo tôi ngốc? Tôi có ngu đâu mà không biết hai tháng? Có điều em sinh xong không kiêng được, tôi phải kiêng cho em dài ra một chút.

| suốt từ lúc tôi ra viện tới giờ về nhà cậu đều kiêng cữ cho | tôi, từ việc không cho tôi đυ.ng nước lạnh, đến việc hôm nào cũng nấu nước cho tôi xông tắm rồi cả việc tế nhị này. Tôi nhìn cậu tự dưng cảm thấy mắt hơi ướt. Lúc nào cậu cũng lo nghĩ cho tôi đầu tiên. Ai bảo cục súc nóng nẩy chứ? Cậu tuy không nói lời ngọt ngào nhưng lãng mạn phết đấy!

Tôi nhìn cậu, khẽ cắn môi chủ động chạm xuống vật thể cương cứng trêu ngươi. Cậu Hoàng thấy vậy liền thở gấp nói:

- Đừng trêu tôi. - Thích trêu đấy. Tôi sinh xong xấu xí thế này cậu có chê không?

Cậu Hoàng vén áo tôi lên hôn vào phần da rạn đáp lại:

- Trước kia cũng xấu mà, tôi nhìn xấu quen rồi nên sợ đẹp lại không quen.

sặc! Cái gã này không khen vợ được nổi một câu. Tôi lấy tay kéo áo sơ mi của cậu tỏ ra giận dữ:

- Đồ cộc cằn thô lỗ.

Cậu Hoàng cắn nhẹ lên vành tai tôi nói nhỏ:

- Cộc cằn thô lỗ mà làm em sướиɠ là được đúng không? - Trời đất! Cậu thô đến mức vậy luôn?

Cậu ta không đáp mà lướt nhẹ chiếc lưỡi lên cổ tôi rồi chạm nhẹ vào môi, đôi tay cởi chiếc váy tôi đang mặc chậm rãi chạm vào da thịt. Tôi bấu chặt vào cậu hôn thật sâu, chiếc lưỡi man mát thơm mùi bạc hà quấn lấy lưỡi tôi không rời. Hơi thở hoà vào nhau bỗng trở nên nóng bỏng, cậu hôn rất mạnh, mạnh đến mức môi tôi cũng đỏ lên rồi mới từ từ lướt xuống xương quai xanh. Mỗi lần lưỡi cậu chạm vào da thịt.

Tôi bấu chặt vào cậu hôn thật sâu, chiếc lưỡi man mát thơm mùi bạc hà quấn lấy lưỡi tôi không rời. Hơi thở hoà vào nhau bỗng trở nên nóng bỏng, cậu hôn rất mạnh, mạnh đến mức môi tôi cũng đỏ lên rồi mới từ từ lướt xuống xương quai xanh. Mỗi lần lưỡi cậu chạm vào da thịt tôi tôi đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột cùng, cậu hôn xuống ngực, hôn xuống rốn rồi đột nhiên hôn lên vùng tam giác sâu thẳm. Tôi liền vội vàng nói:

- Đừng...

Thế nhưng cậu đã đưa tay ra giấu im lặng rồi cắn nhẹ vào cánh hoa dưới ấy. Chưa bao giờ tôi được làʍ t̠ìиɦ kiểu này, vừa đê mê lại có chút vụng dại xấu hổ. Mặt tôi đỏ ửng lên, cậu đưa chiếc lưỡi tách nhẹ cánh hoa, một ngón tay khám phá bên dưới ấy. Tôi không kìm nổi cong người lên, cậu liền | nhoài người ngậm lấy bầu ngực mà hôn, ngón tay kia vẫn bên dưới dạo chơi, bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên mông tôi. Tôi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức tột cùng bấu chặt cậu van xin:

- Cậu Hoàng... xin cậu... - Từ từ đã... | - Tôi... tôi không chịu nổi nữa

Cậu Hoàng vẫn mặc kệ tôi, ngón tay đưa sâu hơn vào trong nghịch ngợm, nơi ấy đột nhiên ướt sũng, cậu càng ngậm chặt lấy bầu ngực mà hôn, ngón tay càng thêm mạnh mẽ dứt khoát. Tôi cắn lên vai cậu thở hổn hển:

- Xin cậu...

Lúc này cậu Hoàng mới nhướn thân dưới đẩy mạnh vào trong. Giây phút ấy tôi tưởng như thế giới này ngừng lại,

khoảng trống vô hình bỗng được lấp đầy chặt chẽ. Tôi và cậu như hoà vào nhau, bỗng dưng tôi thấy hai hàng nước | mắt chảy ra, nghẹn ngào nói:

- Cậu Hoàng! Tôi yêu cậu.

Cậu Hoàng vừa đẩy thân mình vừa chạm tay lên mắt tôi nói:

- Đừng khóc! Tôi yêu em, yêu em suốt đời suốt kiếp!

Trên vách tường những cái nhấp nhô mạnh mẽ của cậu in | hằn. Mỗi lần đưa đẩy tôi đều cảm tưởng như mình tê liệt cả người, đê mê tột đỉnh. Cậu cúi xuống hôn lên môi tôi, bên dưới vẫn không ngừng làm việc, vừa hôn cậu vừa khẽ nói:

- Nhất định... sẽ không buông tay em thêm lần nào nữa đâu. Tôi yêu em!

Tôi gật đầu bám lấy cậu. Những khổ đau đã đi qua rồi... đời | này tôi cũng sẽ không buông cậu nữa... nhất định không buông.

Bên ngoài gió chợt im lặng, suốt đêm ấy tôi và cậu không dứt những đợt sóng tình.

Tôi yêu cậu! Trọn đời trọn kiếp!