Sắc Xuân Nhập Rượu

Chương 1

Lạc Phong

nằm

trên

nóc

nhà

nha

môn,

nhìn Lưu Vân sơn

trang ở

nơi xa,

khẽ

thở dài.

Hai

nha dịch đứng

cửa

thật

là khó

hiểu.

“Lạc đại nhân đây là xảy ra chuyện gì?

Cũng đã hơn nửa ngày rồi.”

“Buổi sáng đại nhân

trở về sắc mặt liền không

tốt lắm.”

“Không phải

hôm qua Đại nhân đi Hòe An

huyện uống rượu mừng sao?

Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì?”

“Đừng nói Đại nhân uống rượu mừng uống ra

tư vị,

cũng muốn

thành

thân đi?”

“Này có gì mà cần phải sầu,

tài mạo như Đại nhân,

còn sợ không lấy được

tức phụ…”

“Cũng phải…”

Bọn

họ không

biết,

hôm qua Lạc Phong không chỉ uống rượu mừng,

còn nhặt được người

trong lòng

trên đường về,

nhất

thời rượu

bốc lên đầu,

ôm người động phòng.

Thẩm

Thập

Ngũ trốn trong

kho chất củi của Lưu

Vân

sơn trang.

Hôm qua

là sinh

nhật

nó.

Sinh

nhật

hàng

năm,

trang

chủ

nhà

nó đều sẽ dẫn



ra

ngoài

chơi

một

ngày,

mua

cho



một

chén



trường

thọ.

Năm

năm

trước Trang

chủ

trúng độc,

tuy

rằng

tính

mạng

còn giữ,

nhưng

rốt

cuộc không

thể đứng dậy.

Hiện

tại độc

này

cũng

lâu

lâu phát

tác,

vừa phát

tác Trang

chủ

liền đau

chân,

tìm

thật

nhiều đại phu

cũng không

trị

hết.

Tối

hôm qua

bọn

họ quay về

trang,

Thẩm Thập Ngũ muốn đi mua

hạt dẻ xào,

ai ngờ chưa đi được

hai

bước,

đột nhiên

bị người

bóp chặt cổ kéo qua.

Yến Cửu Phi

bóp cổ Thẩm Mười Lăm đang liều mạng đạp chân,

nhìn Thẩm Chỉ Ngọc ngồi

trên xe lăn

trước mặt,

cười đến đến dữ

tợn,

gã nói,

“Thẩm

trang chủ,

nếu ngươi dám động một cái,

ta liền vặn gãy cổ nó…”

Yến Cửu Phi vốn là

hái

hoa

tặc,

ba

tháng

trước nghe nói cô nương Phương gia ôn nhu mạo mỹ*,

lợi dụng màn đêm lật nóc nhà Phương phủ liền phải xông vào khuê phòng người

ta,

đúng lúc đυ.ng phải Thẩm Chỉ Ngọc làm khách ở Phương gia,

nhấc

tay dùng một miếng ngọc

thạch đánh

bay gã xuống dưới.

(*dung mạo xinh đẹp.)

Hạ

nhân Phương gia bao vây gã dùng gậy đánh

một

trận,

còn

muốn áp giải gã đến quan phủ,



nửa đường

lại để gã

chạy

thoát.



mang

theo

một

thân

thương

hận Thẩm Chỉ Ngọc.

Thù này,

không

thể không

báo.



ngồi xổm bên

ngoài Lưu Vân sơn

trang

mấy

ngày,

hôm

nay

rốt

cuộc

chờ đến



hội.

Thẩm

Chỉ Ngọc lạnh mắt nhìn gã, bỗng vỗ

tay vịn, tên ngắn cắt qua

mặt

Yến Cửu Phi.

“Thẩm Chỉ Ngọc!

ngươi…”

Gã còn chưa nói xong,

lại có

hai

ba

tên ngắn phá gió mà đến.

Gã vội vàng né,

Thẩm Thập Ngũ nhân cơ

hội đạp gã một cái,

lại cầm

tay gã cắn mạnh xuống.

“A!”

Yến Cửu Phi

hét

thảm một

tiếng,

trở

tay đánh ngất xỉu Thẩm Thập Ngũ.

“A…

mụ nội nó,

đứa nhỏ này cũng quá độc ác!”

Gã chà chà

tay,

còn chưa lấy lại

tinh

thần,

một cây roi mềm liền quét

tới,

vừa nhanh vừa

tàn nhẫn,

đánh đến gã không còn sức lực đánh

trả.

Thì ra tên tàn phế chết tiệt này lợi hại

như

vậy!

Yến Cửu Phi có

chút

hối hận, một bên trốn một

bên

nghĩ,

nếu

không

vẫn

là chạy mau thôi…

Lúc

này,

chân Thẩm Chỉ Ngọc bỗng

truyền đến

một

trận đau đớn xuyên

tim,

đau đến sắc

mặt y đều

trắng.

Yến Cửu Phi

thấy có cơ

hội,

móc ra

thuốc

bột liền rải

tới.

Gã vốn



muốn

rải

chút

thuốc

mê,

mê Thẩm Chỉ Ngọc sau đó đánh

một

trận,

ai

ngờ

trong

lúc

hoảng

loạn

móc sai

thuốc,

rải

thành

hợp

hoan

tán.

Yến Cửu Phi: “…”

Thẩm

Chỉ Ngọc ghé vào xe

lăn,

sắc mặt trắng bệch dần nổi lên

đỏ ửng, tứ chi

nhũn

ra,

hô hấp hỗn

loạn.

Yến Cửu Phi nhìn y,

bị cào đến lòng ngứa.

Gã nghĩ,

tên

tàn phế này còn khá xinh đẹp…



bỗng nhiên

thay đổi chủ ý,

đánh một

trận

tính là gì,

tên

tàn phế này cao ngạo như

thế,

không

bằng

tìm mấy người chơi chơi y?

Mụ

nội y!

Gã oán

hận



nghĩ,

nếu không phải….

gia

liền

tự

mình

tới!

Gã đè

lại

hai

tay Thẩm Chỉ Ngọc,

khiêng

người

lên

chạy về phía

ngoài

thành.

Lạc Tầm Phong

cưỡi

ngựa,

say khướt

trở về.

Đi

tới đi

tới,

bỗng nhiên nghe

thấy một

tiếng quát lớn ở đằng

trước,

“Thành

thật một chút!”

Hắn

nhìn kỹ,

một

người khiêng

một

người khác,

người

trên

lưng giãy giụa,

sau đó đột

nhiên

hai

người

cùng

ngã xuống.

Yến Cửu Phi không nghĩ

tới Thẩm Chỉ Ngọc

thế nhưng vẫn còn sức lực,

thình lình

bị y

húc đầu vào lưng,

đột nhiên nhào

tới phía

trước,

đập đầu

hôn mê.

Lạc Tầm Phong đi

tới xem,

vừa

nhìn

liền

hoảng sợ.

“Chỉ Ngọc?”

Hắn vội vàng

bế người lên,

“Sao ngươi lại ở đây?”

Thẩm

Chỉ Ngọc đã không còn tỉnh táo, thở

phì

phò nói không nên lời.

Lạc Tầm Phong bế

người

lên

ngựa,

mang

theo y đi về phía

trong

thành.

Nhưng

đi đi, người trong

ngực

không

ngừng cọ

cọ ngực hắn, còn cắn

cổ hắn.

“Chỉ Ngọc…

ngươi làm gì?”

Lạc Tầm Phong vốn dĩ đã say,

bị y quậy đến nhất

thời không ngồi vững,

hai người cùng nhau lăn xuống khỏi ngựa.

Cả người Thẩm Chỉ Ngọc nóng đến dọa người,

thở dốc càng

thêm dồn dập.

Y ôm cổ Lạc Tầm Phong,

không quan

tâm mà cắn lên.

Lạc Tầm Phong

trợn

tròn

mắt,

vẻ

mặt khϊếp sợ.

Chỉ…

Chỉ Ngọc,

hôn

ta…

Sao y

lại

hôn ta…

Không

có khả

năng…

hẳn



mộng?

Đúng,

là mộng…

lại là mộng…

Nếu là mộng, hắn nghĩ, vậy…

hôn nhiều

một chút?

Hắn giữ

chặt eo Thẩm Chỉ Ngọc,

một

cái xoay

mình đè

người

lại,

môi

răng quấn

lấy

nhau.