Chiếc Váy Dính Máu

Chương 5

Chương 5: Tại sao không giúp tôi?
Vũ còn chưa kịp thoát khỏi nỗi sợ hãi thì một khuôn mặt trắng bệch không có sức sống ló ra ngay sát mặt anh.

Vũ hoảng loạn ngã khỏi cái ghế đang ngồi, da đầu tê rần, anh nghe thấy tiếng cười khúc khích.

Ngẩng mặt lên, anh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Thảo, trên khuôn mặt u ám của cô hiếm khi thấy xuất hiện nụ cười.

Hẳn là Thảo thấy anh nhát gan nên cười anh.

Vũ vội đứng dậy, ánh mắt nhìn Thảo có chút suy tư.

Cơ thể tuy gầy gò nhưng vẫn có dáng dấp của thiếu nữ, anh đoán chắc Thảo ít nhất cũng phải mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà suy nghĩ và hành động không khác gì một đứa trẻ lên năm.

Không phải cô ta bị người chị tên Mai kia nhập vào người đấy chứ, anh nghĩ thầm.

Thảo thấy anh có vẻ khó chịu, nghĩ là anh không muốn chơi cùng mình, nụ cười trên khuôn mặt ngừng hẳn, cầm tờ giấy trên bàn, nhét vào tay anh.

Vũ nhìn hai chữ “Cảm ơn” màu đỏ bắt mắt trên tờ giấy, nhanh mắt nhìn đến vết thương trên trán của Thảo, anh rùng mình.

Không có ai xử lý băng bó vết thương giúp đứa trẻ này sao?

Nó còn hồn nhiên đến mức lấy máu của mình viết chữ đưa cho anh, nó có vấn đề về thần kinh sao?

Lương tâm của một người bác sĩ khiến Vũ cảm thấy rất khó chịu, anh vội lấy đồ khử trùng băng bó vết thương trên trán cho Thảo, vừa làm anh vừa hỏi:

“Sao em lại bị thương?”

Vũ nghĩ Thảo sẽ chẳng trả lời, nhưng không ngờ cô lại mở miệng nói:

“Ba… đánh Thảo…”

Sống lưng Vũ cứng đờ, anh vội chạy ra cửa cẩn thận nhìn trước ngó sau, không có ai, mới đóng cửa quay vào, sắc mặt căng thẳng nhìn Thảo:

“Ba em là ai?”

Thảo cúi đầu không nói, tay chỉ chỉ lên trên.

Vũ hít sâu một hơi, trong đầu anh xẹt qua một ý nghĩ, anh mở cặp lấy ra tập tài liệu mà hôm qua Khôi đưa cho anh, đưa đến trước mặt Thảo:

“Có phải em luôn đi theo anh, có phải em để cái này vào tủ tài liệu không?”

Thảo nhìn thấy tập tài liệu, lập tức mất bình tĩnh như con nhím đang xù lông, gật gật đầu.

Vũ hỏi thêm một câu nữa:

“Em lấy cái này ở đâu ra?”

Thảo mếu máo, trên mặt giàn giụa nước mắt, cô chui xuống gầm bàn, hai tay ôm đầu, cả người run cầm cập:

“Thảo trộm của ba… ba đánh Thảo…”

Vũ im lặng, sắc mặt căng thẳng, đứa trẻ này thật đáng thương, có lẽ nó đã biết điều gì, trộm tài liệu này từ chỗ viện trưởng, đưa đến chỗ anh, bị viện trưởng phát hiện, đánh đập tàn nhẫn.

Cộc cộc cộc.

Có người gõ cửa, Vũ thở dài đỡ Thảo ngồi lên ghế, đi ra mở cửa.

“Anh Vũ, hết giờ trực rồi, anh đi nghỉ một lúc đi…”

Thu vừa nói vừa bước vào phòng, giọng nói điệu đà nũng nịu, ánh mắt cô ta nhìn Vũ tràn đầy sự chiếm hữu.

Vũ quay mặt đi chỗ khác, đêm hôm qua anh đã gặp ma rồi, bây giờ anh càng không muốn nhìn khuôn mặt phấn son lòe loẹt như quỷ của cô ta.

“Ừ.”

Vũ đáp lại gọn lỏn một tiếng, đi thẳng ra ngoài, không quên dắt Thảo đi theo.

Thu trừng mắt nhìn Thảo, thái độ điệu đà ưỡn ẹo lúc nãy thay đổi 180 độ, cô ta dùng giọng nói the thé quát Thảo:

“Con này, tao tìm mày suốt từ sáng đấy, mày đã uống thuốc chưa mà lượn lờ ở đây? Cút về ngay cho tao!”

Thảo co rúm người, hai tay ôm đầu run rẩy sợ hãi.

Vũ cau mày nhìn Thu:

“Cô học đâu ra thói quát nạt bệnh nhân đấy?”

Thu bị Vũ mắng, ấm ức giải thích:

“Anh không biết đâu, con điên này là con rơi con vãi của viện trưởng, nó bị bệnh tim mà viện trưởng cũng có thèm tìm người hiến tim chữa cho nó đâu, lại còn bị thiểu năng, ngày nào nó cũng đi lang thang như cô hồn ấy…”

Vũ nghe những lời này rất khó chịu nhưng vẫn để Thu nói tiếp, anh muốn nghe ra một chút manh mối nào đó.

Thu lải nhải một hồi sau đó nhận ra ánh mắt dò xét của Vũ, cô ta lập tức ngậm miệng, chuyển sang chủ đề khác:

“Em là bác sĩ điều trị chính của nó, anh Vũ, anh không nên tự ý đưa nó đi.”

Vũ thở dài, anh đuối lý, không thể làm gì giúp đứa trẻ đáng thương này, chỉ có thể bất lực bỏ đi.

Vừa đi anh vừa nghĩ, anh bỏ rơi Thảo như thế, liệu đêm nay chị nó có đến tìm anh tính sổ không.

Thấy Vũ đi rồi, Thu bèn lôi Thảo về phòng bệnh, bắt Thảo uống thuốc an thần.

Buổi tối, Vũ đang trên đường lái xe về nhà.

Đường đi hôm nay vắng vẻ lạ thường.

Vũ cố tình mở nhạc để xua tan đi cảm giác âm u, không dám nhìn ngó lung tung, chỉ tập trung vào con đường trước mắt.

Kít…….

Vũ toát mồ hôi phanh gấp, giữa đường là một cái bóng trắng, tóc dài che kín mặt.

Bài hát Vũ đang nghe chợt ngừng, thay vào đó là giọng nói âm u truyền vào tai anh:

“Tại sao… không giúp tôi… tại sao… đến anh cũng không giúp tôi…”

Vũ có cảm giác bóng trắng kia đang nhích về phía anh từng chút từng chút một, chuẩn bị thò đôi tay với móng tay sắc nhọn bóp cổ anh.

Bản năng sinh tồn khiến anh vơi đi nỗi sợ hãi, anh nghiến răng hét lớn:

“Tại sao tôi phải giúp cô? Tôi với cô không quen không biết, cô còn khiến dự án của ba tôi thiệt hại bao nhiêu tiền của! Tôi bị điên mới đi giúp cô!”

Cái bóng trắng rung rung, cái đầu bù xù tóc lắc qua lắc lại, cười lớn:

“Anh biết không, cả anh và bào thai trong bụng tôi đều là công cụ để người đó tu luyện, nếu không giúp tôi, anh sẽ không sống qua 30 tuổi!”

Vũ ngây ra như mất đi ý thức.

Cái bóng trắng rung lắc điên cuồng, mờ nhạt dần rồi biến thành một làn khói trắng, bay xuyên qua cửa kính xe.

Vũ như bị thôi miên xòe tay ra, làn khói trắng nằm gọn trong lòng bàn tay anh, tụ lại thành hình một cái đầu lâu trắng tinh.