Diễm Quỷ

Chương 5

Chương 5
“Tử Hi… Hóa ra là hắn, Viên Tử Hi.”

Một cửa hàng mặt tiền nhỏ hẹp trong thành, thái y tiền triều từng gặp ở chợ quỷ đem hồn phách sống nhờ trong một loạt tủ thuốc cũ kỹ. Hoàng

hôn, trước cửa hết sức yên tĩnh. Lang trung của dược đường đã sớm đóng

cửa, hâm nóng một hồ rượu gạo trốn trong phòng sau hưởng thụ. Quỷ hồn có cái mũi cực lớn ngông ngênh ngồi vào chỗ lang trung thường bắt mạch

chữa bệnh, trong tay cầm chắc một ấn giám hình vuông bằng sắt. Bên kia,

một vị khách quý thần sắc khó đoán đang ngồi.

“Điện hạ, quả nhiên chỉ có có ngài mới là đại quý nhân mệnh định của

tiểu nhân. Tiểu nhân năm đó vì ngài bất chấp gian nguy, sau này cũng

nhất định làm trâu làm ngựa, nhẫn nhục chịu khó. Tiểu nhân năm đó chỉ

biết ngài không phải con người, hóa ra còn có thân phận tôn quý như thế

này! Tiểu nhân năm đó đã nói qua, với tài cán của điện hạ ngài, đừng nói là Ngụy vương Tắc Minh, dù là Thái tổ hoàng đế cũng không thể bì với

ngài! Điện hạ…” Quỷ ấn trong tay dường như mới ở trong lò lửa lấy ra, đỏ bừng bỏng tay. Nhưng ông hồn nhiên không cảm thấy, con mắt híp thành

một đường hầu như dán ở trên người đối diện. Mãi đến lúc Không Hoa

nghiêm mặt ho khan một tiếng, mấy lời a dua thao thao bất tuyệt mới coi

như là ngừng.

Y quan trong Minh phủ a, là một chức quan không lớn không nhỏ, hoặc

nhiều hoặc ít luôn luôn có một phương quan ấn! Sinh trưởng trong hạnh

lâm thế gia, ông có một tay diệu thủ hồi xuân y thuật nhưng không có cái tâm hành y tế thế, so với một câu nói suông “Hoa Đà tái thế”, quan to

lộc hậu mới là thật. Tâm tham luyến quyền thế, năm đó nghĩ thế, bây giờ

cũng vậy. Vật nắm trong tay càng lúc càng bỏng rẫy, dường như quanh thân ông huyết mạch sôi trào. Tình cảnh này, cực giống ba trăm năm trước.

Cũng một hoàng hôn như vậy, lúc đó mình cũng nghèo túng thế này, có lẽ

cả đời phải đi theo con đường của các bậc cha chú tổ tông, vô luận luồn

cúi thế nào, đến chết cũng chỉ là một y quan nho nhỏ trong thái y viện,

không quyền không thế, không có một cái danh tiếng gì. Trong lúc bản

thân không cam lòng tuyệt vọng, trong nhà có một khách quý quá bộ tới,

đến từ Tấn vương phủ, hắn nói hắn tên là Tang Mạch.

“Trương đại nhân, thái y viện tương lai dựa vào ngài.” Những lời này

cho đến giờ ông vẫn nhớ như in. Trong phòng khách yên lặng thanh nhã nhà mình, nam tử tuổi trẻ trang phục bình thường chắp tay mà đứng, chậm rãi quay người lại, mặt trời chiếu dọc theo bên cạnh mặt hắn vẽ ra một mảnh kim tuyến, làm nổi bật một gương mặt mang theo chút thư quyển khí (QT: phong độ của người trí thức). Khẩu khí của hắn rất bình thản, dường như đang đàm luận về bồn hoa

trước cửa. Còn bản thân đã lăn lê trườn bò trong triều vài năm lại bị

chấn động tới không thể ngậm miệng lại được. Tấn vương hầu như chẳng bao giờ lộ mặt trong triều kia, khẩu khí thật lớn, dã tâm thật lớn!

Cảm giác đau đớn theo bàn tay lan tràn tới cánh tay, rất đau, thế

nhưng tuyệt đối không muốn buông. Minh chủ ngồi trước mặt còn đang chờ

ông trả lời, ôm quan ấn chặt thêm một chút, gần kề ngực, Trương thái y

nỗ lực hồi tưởng lại những tháng ngày long đong “Viên Tử Hi, hắn là

người trong phủ Ngụy vương Tắc Minh nhị ca ngài. Bởi vì hắn không làm

việc trong triều, ta cũng không biết nhiều lắm. Có điều, có một chuyện

không ai không biết.”

Nói đến đây, Trương thái y rướn người tới gần, thần bí thấp giọng nói “Hắn hạ độc chết Thái tử.”

Thấy Không Hoa bất động thanh sắc, ông vội cười lên, ngữ khí càng

thêm nịnh nọt “Chuyện này, người khác không biết, nhưng điện hạ ngài

chắc biết rõ nhất. Thuốc của Thái tử rõ ràng là ngài… Ha hả, đương

nhiên, kỳ thực là không uống thuốc đó, hắn cũng không sống được thêm mấy bữa. Có điều, bình thuốc được lục soát ra ở trong Ngụy vương phủ, tiểu

nhân cũng bị dọa tới nhảy dựng lên đó! Điện hạ ngài thực sự là có bản

lĩnh.”

“Sau đó?” Nhớ lại những điều Tang Mạch nói lúc trước, Không Hoa cúi

đầu thổi mấy lá trà trong chén chuyển động, xem ra, hắn nói là sự thực.

“Sau đó… hừm… sau đó…” Trong không khí tràn ngập mùi khét, da thịt

trên hai tay cùng ngực đã bị ấn sắt nóng bỏng đốt cho xèo xèo thành vết

thương, mơ hồ có thể thấy xương trắng bên trong, nhưng ông vẫn không

buông tay, hai cánh tay run run trái lại còn cầm chặt hơn, như thế sống

chết muốn đem nó khảm vào trong ngực “Người đi theo hầu trong Ngụy vương phủ, chính là Viên Tử Hi kia, đồ được tìm thấy trong phòng hắn. Lúc đầu còn cố cãi, năm mươi côn đình trượng cũng không cạy được miệng hắn. Sau đó, cũng chịu khai hết. Hắn nói, hắn muốn cho Ngụy vương lên ngôi. Ha

ha ha ha… Ai tin đây? Thế nhưng Ngụy vương nói hắn không biết, lại không có chứng cứ rõ ràng nào khác, sự tình cũng chẳng giải quyết được gì.

Chỉ đáng tiếc cho Viên Tử Hi kia, chém đầu thị chúng đã đành, còn bị

treo ở cửa thành phơi thây một tháng. Ban đầu còn là một thân thể trần

trụi, tới sau đó, cái gì cũng thối rữa hết. Về phần Ngụy vương… sau đó,

thiên hạ còn không phải là của điện hạ ngài sao?”

Trương thái y nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nhớ được từng đó, Tang Mạch

quý trọng Tử Hi như vậy hóa là là có thân phận như thế. Dựa vào những

điều này cũng có thể lờ mờ đoán được những gì đã xảy ra, đơn giản là

trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ngươi lừa ta gạt, hy sinh

và bị hy sinh. Hoàng tử hạ phàm độc chết chính huynh trưởng ruột của

mình rồi lại giá họa cho huynh đệ khác mẹ, nhị ca thông minh gặp nguy

không loạn, thí tốt giữ xe, vì vậy tất cả tội nghiệt đều do người vô tội gánh chịu. Một câu chuyện như vậy a… thảo nào Diễm quỷ kia lại khinh bỉ như vậy.

Quỷ hồn ôm chặt ấn sắt mặc dù đau tới run người nhưng vẫn như trước

quay sang hắn nhếch môi cười lấy lòng “Điện hạ, ngài… ngài xem ấn này…”

“Là của ngươi rồi. Đi Minh phủ nhậm chức đi. Đã cầm rồi thì đừng đánh mất.”

“Dạ, dạ, dạ! Nhất định!”

Phía sau, mùi khét càng nồng, trong căn phòng vắng vẻ thậm chí còn

nghe được tiếng da thịt bị đốt nóng phát ra tiếng ‘xèo xèo’. Quỷ hồn vẫn cười, cảm thấy mỹ mãn.

Nam Phong không ở nhà, tiểu thư sinh luôn luôn lo lắng vì cuộc sống

của biểu huynh mình, rảnh rỗi một cái liền chạy ra ngoài bán thư họa,

mặc dù cả ngày cũng không bán nổi bức nào. Rất bất ngờ chính là, Diễm

quỷ trước nay luôn luôn miễn cưỡng nằm dưới mái hiên ăn hạch đào giờ

cũng không có nhà. Đẩy cửa phòng hắn ra, hình người kia đã không thấy

bóng dáng.

Viên Tử Hi thân là người hầu ở Ngụy vương phủ có thể cùng Tang Mạch

của Tấn vương phủ có gì gút mắt? Bình thuốc xuất hiện trong phòng Viên

Tử Hi, cùng với kết cục cuối cùng là Tề vương Tắc Hân kế vị, sự thực

không khó cân nhắc. Không Hoa đứng trước cửa phòng Tang Mạch đi tới đi

lui, thấy tấm biển đầy bụi treo cao dưới mái hiên, tâm huyết dâng trào,

vận hết thị lực ra nhìn bút họa ở mặt trên. Trên đó có bốn chữ, thủy

thiên nhất sắc, bút phong hào hiệp, khí phách ung dung, nhìn đặc biệt

quen mắt.

Chớp mắt đã hoàng hôn, tịch dương mang đi một tia ánh nắng chiều cuối cùng, phía bên kia bầu trời không biết ai đổ nghiên mực, mặc sắc dày

đặc nhuộm cả một đầu. Đêm nay là cuối tháng, lại một đêm không trăng,

Tang Mạch hẳn là sẽ tìm đến hắn xin giải dược của Phệ tâm, quỷ mị linh

lực yếu ớt tuyệt đối khó mà nhịn được nỗi đau như cắt đó.

Ngọn nến trong phòng Nam Phong đã tắt, vương phủ im ắng trước sau

không có bất cứ động tĩnh gì. Không Hoa phất tay gọi tới vài con dạ nha

rồi lại đem chúng nó phóng đi. Đã là ngọn nến thứ ba, tiếng sấm nổi lên, xà nhà hơi rung động, bầu trời tây giao sáng sủa như thể ban ngày.

Tiếng sấm vừa qua năm tiếng vang, Không Hoa nhìn thấy Tang Mạch. Ở

ngoại ô thành Tây có một vùng sơn lâm, Diễm quỷ bạch y đứng thẳng, tiếp

tục đi về phía trước mỗi bước lại cuộn lên cát bụi.

Nhận thấy tiếng bước chân phía sau, Tang Mạch không quay đầu lại “Nếu ta phụ ngươi, sau này sẽ bị ngũ lôi oanh đính, ha ha ha ha ha…”

Mồ hôi trên trán đổ liên tục, quần áo ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào

thân thể, cổ, cổ tay đang run rẩy liên tục… Trên da thịt trần trụi lộ ra ngoài, hồng ngân gai mắt như con rắn chiếm giữ. Hắn chống lên thân cây

bên cạnh ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười thê lương chói tai.

“Đó là nhị ca của ngươi.” Cười xong, Tang Mạch chỉ vào mặt đất khô cằn nói, giọng khàn khàn, biểu tình như cười như không.

Không Hoa gắt gao nắm cổ tay hắn kéo lại gần mình, chỉ một động tác

đó, mồ hôi trên trán Tang Mạch liền chảy xuống như suối bên cạnh mặt.

“Ngươi thích ta?”

Chữ trên tấm biển trước cửa phòng hắn, thủy thiên nhất sắc, chính là

do mình thủ bút. Mà đại trạch nơi hắn cùng Nam Phong ở cũng chính là Tấn Vương Phủ, chính là phủ đệ của mình ngày trước.

“Đúng.” Ánh mắt Tang Mạch lướt qua đầu vai hắn tới một nơi xa xôi

không tên, mặt mang vẻ châm biếm “Ngươi còn muốn biết cái gì nữa?”

Trong bóng đêm dày đặc như mực, gương mặt đắp tầng tầng lớp lớp phấn

của Diễm quỷ đột ngột tái nhợt. Đứng đầu Minh phủ quen nghe khó khăn của thế gian, trong nháy mắt lại có cảm giác đau đớn như vậy, truyền đến từ ngực trái.

Chuyện cũ phức tạp khó phân, giống như giấy trên cửa sổ quấn quýt

thành vòng, nhiễu thành bóng ma cổ thụ quái dị. Chuyện kia có thể kể bắt đầu từ năm thứ hai mươi ba Sở Linh Đế. Thiên tử giữa tuổi bảy mươi già

nua hoa mắt ù tai, Thái tử Tắc Chiêu triền miên trên giường bệnh, có ba

vị hoàng tử khác đều phong nhã hào hoa, chính đang ở tuổi ngông cuồng

muốn vượt trên mọi người, có thể sáng mai thái dương mọc lên, người ngồi trên ngôi vị hoàng đế đã không còn là người kia nữa.

Tang Mạch suy yếu tựa ở đầu giường, gương mặt ẩn ở chỗ sâu trong ánh

sáng nến tái nhợt mơ hồ, thân thể bị đau đớn dằn vặt đến cười một chút

cũng không đủ sức, tiếng nói khàn khàn “Chính là năm đó, Thái tử chết,

bị ngươi độc chết.”

Tắc Chiêu y như mọi người dự liệu là không chờ được tới ngày đăng cơ, hoàng tử mang danh hiệu Thái tử nhưng không hề làm, chết đi dường như

cũng không có gì khác biệt với lúc hắn sống, đúng là bị độc chết, y quan kinh nghiệm dày dạn dựa vào nửa bát thuốc còn lại mà ra kết luận. Linh

Đế người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh (nv: lão lai tang tử) cực kỳ bi thương hầu như muốn đi theo ái tử, ông nói dù là lật tung

từng tấc đất của Sở thị hoàng triều cũng phải tìm ra hung thủ, ông nói

ông phải sao trảm cả nhà hung thủ này bầm thây vạn đoạn. Bách quan thì

nhìn xa trông rộng hơn ông nhiều lắm, so với nhị hoàng tử Tắc Minh sắc

bén mạnh mẽ, tam hoàng tử Tắc Hân thiện lương nhã nhặn quả thực là quá

mức nhu nhược vô dụng. Ai là chân long thiên tử? Đáp án không cần nói

cũng biết. Trong một đêm, trước cửa Ngụy vương phủ đông như trảyhội,

ngựa xe như nước, bao nhiêu người cầm hậu lễ từ ngoài cửa nối đuôi nhau

mà vào, lại có bao nhiêu bái thϊếp như hoa tuyết bay về tay vị vương gia khí vũ hiên ngang kia.

Ngay phía sau, cách một tầng giấy cửa sổ hơi mỏng, nghe được nam nhân trong phòng ngủ hứa hẹn nghiêm túc mà kiên định “Tử Hi, nếu ta phụ

ngươi, sau này sẽ bị ngũ lôi oanh đính.”

Tiếp theo là tiếng thở dốc khiến người ta mặt đỏ tim đập, Ngụy vương

Tắc Minh sấm rền gió cuốn trên trốn quan trường yêu người hầu bên mình,

nam nhân ôn nhu tên gọi Viên Tử Hi kia.

Tang Mạch bỗng cong khóe miệng, ánh mắt mê ly “Tử Hi cũng yêu hắn.”

Rất yêu, rất yêu.

“Vậy còn ngươi?” Không Hoa ngồi ở mép giường nghiêng tới gần dùng ống tay áo lau đi mồ hôi hột trên trán hắn.

Tang Mạch lại hướng về phía ánh sáng nến yếu ớt, nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc của hắn, cười lên không tiếng động.

Cuộc đời ba mươi năm ngắn ngủi không thể gọi là gập ghềnh những cũng

không hề toàn vẹn. Sinh ra trong một nhà quan lại cũng không hiển hách,

phụ thân hai mươi năm gian khổ học tập lại ở tại quan trường hao tâm tổn trí mười năm, kết quả bất quá chỉ là một tiểu lại (QT: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến) hèn mọn. Mẫu thân sinh hạ muội muội xong thì nhắm mắt xuôi tay, mẹ kế

xinh đẹp lại có cái miệng cay độc cùng một trái tim lạnh lùng bạc bẽo.

Lúc huynh đệ cùng cha khác mẹ ra đời thì hắn mới bảy tuổi, phụ thân đưa

hắn tới trước một cánh cửa màu hồng cao cao, vẻ tươi cười dối trá mà

cứng ngắc “Mạch Nhi, tiền đồ của Tang gia chúng ta phải dựa vào con

đấy.” Hắn ngây thơ gật đầu, từ đáy lòng nổi lên chút sợ hãi.

Đại môn sặc sỡ sơn son theo đó mở ra, thiếu niên bên trong có một đôi đồng tử đen như mực, sắc mặt tối tăm tái nhợt. Hắn thấy cậu ta ăn mặc y sam hắc sắc, tóc đen dài tán loạn trên đầu vai, trong tay lại cầm một

thanh chủy thủ, hàn quang bắn ra bốn phía. Cậu rất tịch mịch, cũng giống như mình. Hai người tịch mịch ở cùng một chỗ có phải có thể tiêu giảm

đi một chút cô đơn của đôi bên hay không? Lại không ngờ rằng, cuộc sống

sau này, tịch mịch mới là ấn ký làm bạn với hắn suốt đời, từ đầu tới

cuối.

Không Hoa lấy từ gối đầu ra một hộp nhỏ chứa dược cao, Tang Mạch

ngoan ngoãn vươn tay để hắn tùy ý thoa thuốc cho mình “Kỳ thực ngươi

cũng không tệ.”

Không Hoa cười theo hắn, dưới ánh sáng nến, nhu tình tới mức như tình nhân tốt nhất trên đời “Thật sao?”

“Thật.” Tang Mạch nghiêm túc gật đầu, cắn chặt răng cố chịu đựng qua một trận đau nhức, nói bổ sung “Lúc đóng kịch.”

Bất luận đóng kịch hay không, những ngày đó quả thực là khoảng thời

gian khó quên nhất trong đời. Tứ hoàng tử Tắc quân, cái nhi tử mang điềm xấu khắc chết mẹ đẻ đó, Linh Đế vứt hắn vào một góc ở hậu cung, trong

cung thất nhiều năm không tu sửa chỉ có mình cũng vài thái giám già bầu

bạn hắn. Cơm nước dâng lên luôn là nguội lạnh, mùa đông thì sẽ thường

xuyên có người quên mang chậu than tới, nhàn rỗi thì viết vài bức tự

treo ở cao cao, không phải vì phong nhã, mà là muốn chắp vá cho giấy

rách nát trên cửa sổ. Không có phụ mẫu, không có huynh đệ, không có bạn

bè, cung thất xung quanh vắng vẻ chỉ có ta và ngươi. Lúc lạnh thì, hai

người chen chúc trong một cái chăn gắt gao dựa vào đối phương; lúc đói

thì, một cái bánh màn thầu chia làm đôi, cả hai nhìn mà cứ thèm phần của đối phương; chúng ta là nhất thể sống nương tựa vào nhau, không cách

nào dễ dàng tha thứ nếu đối phương phải chịu thương tổn dù là nhỏ xíu.

Ta vì ngươi mà chịu đựng bốn mươi thước của thái phó, ngươi vì ta mà đè

nhị hoàng tử Tắc Minh xuống đất ra sức đánh. Bị thương, chúng ta bôi

thuốc cho nhau. Không thể nói là quân thần, không thể nói là chủ tớ, đến phụ mẫu cũng chưa từng cho chúng ta sự yêu thương như chúng ta nhận

được từ trên người đối phương. Mười năm sau, ngươi đầy mười tám tuổi,

Linh Đế lại nhớ ra còn có ngươi, đem ngươi sắc phong làm Tấn vương, phủ

đệ bố trí tại bắc hoàng thành.

“Đáng tiếc, đồng hoạn nạn lại không thể chung phú quý.” Dược cao thoa trên người lành lạnh trung hòa đi một chút thống khổ, Tang Mạch thở

thật dài “Mấy năm đó, ngươi đều là đóng kịch.”

Tứ hoàng tử dã tâm hừng hực từ trước đến nay đều không cam lòng bị

huynh đệ giẫm đạp dưới chân như vậy. Vô phương, trên đời này người duy

nhất có thể cho ta dựa vào chỉ có ngươi, ngươi muốn thiên hạ, vậy ta đây đi lấy, gϊếŧ người thì sao, lừa dối thì sao, ta đối với ngươi một lòng

một dạ.

“Sau đó, ta vào Ngụy vương phủ. Thái tử đã chết, Ngụy vương là địch

thủ lớn nhất của ngươi.” Khẩu khí của Tang Mạch trước sau vẫn bình thản, chỉ có mồ hôi không ngừng chảy xuống để lộ ra đau đớn đớn hắn đang phải chịu đựng “Tiếp đó gặp được Tử Hi.” Ánh mắt theo thói quen nhìn về phía bình phong bên kia, chỉ là hôm nay, chỗ đó trống trải.

Một đời tội nghiệt tày trời, sống không nên được người khác xót

thương. Người có thể đối đãi ôn nhu với hắn, rất ít không nhiều, Tử Hi

là người thứ hai. Lúc mới tới Ngụy vương phủ, nhân sinh địa không quen,

là Tử Hi dẫn dắt hắn hòa nhập với mọi người. Trước nay lần đầu tiên cùng người khác ngồi quanh bàn uống trà nói chuyện phiếm, bối rối tới mức

không biết tay chân để vào đâu. Tử Hi giải vây cho hắn, một tay nắm cả

vai hắn, giống như huynh trưởng. Ngoại trừ Tấn vương Tắc Quân, lần đầu

tiên cùng người ngoài nói nhiều như vậy, lặp đi lặp lại, chính mình cũng không biết muốn nói gì, Tử Hi cầm chén trà nóng hổi trong tay mỉm cười

lắng nghe, khuôn mặt đằng sau lớp hơi nước, biểu tình nhu hòa như Bồ tát ngồi trên đài sen trong miếu đường. Nếu nói Tấn vương Tắc quân xua tan

sự cô đơn cho hắn, vậy thì Tử Hi chính là ngươi dẫn hắn đi vào nhân thế. Y giáo dục hắn, quan tâm tới hắn, an ủi hắn, giống như phụ thân, giống

như huynh trường, giống như thầy. Đây là những thứ trước giờ hắn không

có được. Có lúc thậm chí còn có ý nghĩ kỳ lạ, lúc đạt được thiên hạ rồi, nhất định phải vì y làm chút gì đó, tương lai cùng y một nhà, vĩnh viễn cùng nhau tán gẫu nói giỡn. Thực sự là vọng tưởng a.

Ở hậu cung từng gặp qua nhiều người có gương mặt hiểm ác đáng sợ cùng dụng tâm xấu xa, Tử Hi như vậy, thực sư không muốn thấy y bi thương.

Lẽ nào không thể chọn một đối tượng khác?

Ngươi nói, ‘nhị ca ta luyến tiếc hắn’. Ngươi nói, ‘ta chỉ là muốn trì hoãn bước tiến của nhị ca’. Ngươi nói ‘Tang Mạch, ta đang chờ ngươi trở về’.

Tiếng cười đau thương quanh quẩn trong căn phòng, Tang Mạch nhìn nóc

nhà đen kịt, cười đến ướt cả hai mắt “Ta nói với hắn, nếu ta lừa dối

hắn, sau này sẽ bị thiên đao vạn quả. Hắn cười đến vui vẻ như vậy. Ha…

Lúc hắn đi khỏi, ta liền đem bình thuốc đặt dưới giường hắn.”

Hắn đau đến mức nhíu chặt hai hàng lông mày, không thể mở miệng nữa.

Không Hoa cúi người kéo hắn vào lòng “Nhị ca ta hy sinh hắn?”

Tang Mạch gian nan gật đầu, cắn một cái vào bờ vai Không Hoa.

Tử Hi bị đẩy vào thiên lao, nhị hoàng tử Tắc Minh không còn nhắc tới

nữa. Cái câu hứa hẹn nghe được dưới cửa sổ kia hư ảo tới mức hình như là chỉ là tưởng tượng. Trong Tấn vương phủ có tin tức truyền tới, không ai nói lúc nào y sẽ đón hắn về, cũng không có ai nói tiếp theo hắn phải

làm gì. Hình như, bị vứt bỏ.

Tiếp sau, Tử Hi bị vu oan giá họa trở nên tuyệt vọng, đem hết thảy

mọi việc ôm vào người. Hắn nói, hắn muốn giúp đỡ chủ quân. Ngụy vương ở

trước tẩm cung Linh Đế quỳ tròn ba ngày ba đêm, nói rằng, Tử Hi là người ngoài phái tới hãm hại mình.

Chuyện về sau trở nên rõ ràng rành mạch, Tử Hi bị cực hình, phơi thây trên cửa thành một tháng. Tử Hi như Bồ tát a, lại rơi vào kết cục như

vậy. Ngụy vương mỗi ngày đều qua lại cửa thành, từ đó gục ngã hoàn toàn

không gượng dậy nổi, Linh Đế không hề tín nhiệm hắn. Hắn không không cho phép kẻ nào đề cập tới Tử Hi, hắn đem chỗ ở của Tử Hi sửa sang thay đổi hoàn toàn, hắn trở nên thô bạo mà tàn nhẫn, đem mỗi người phạm phải lỗi nhỏ hoặc căn bản chẳng có lỗi gì cột vào thân cây, dùng cánh cung đứt

dây hung hăng quật. Không biết đã chịu phải bao nhiêu nghiêm hình, cũng

không biết bao lần vết thương kết vảy rồi lại rách ra. Chỉ nhớ rõ, một

hôm nào đó, lúc hai tay lại bị treo ở trên cây bị quật tới mức thương

tích đầy mình, một trận huyên náo xôn xao, Ngụy vương phủ bị tịch biên.

Giãy dụa mở ra con mắt mờ mịt, cái người một thân hắc y đứng trên đại

đường kia hắn cũng sắp nhận không ra, nhưng y vẫn ôn nhu bôi thuốc cho

hắn, ôm hắn vào lòng, cười đến nhu tình mật ý “Nuôi quân ngàn ngày, dùng tại nhất thời, Tang Mạch, ngươi quả nhiên không phụ lòng ta.”

“Nếu như, ta không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”

“Tang Mạch, ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, sao có thể trở về nhỉ?”

Một khắc đó, tim lạnh tới tột đỉnh. Cái gọi là một lòng một dạ, sống

chết có nhau chỉ toàn là ta đơn phương tình nguyện. Sở Tắc Quân, Tang

Mạch bất quá là một binh khí thuận tiện nhất trong tay ngươi, chỉ đâu

đánh đó, lệ bất hư phát*.

Hồi lâu sau, quỳ gối trên Minh điện, tận mắt nhìn thấy mình bị lóc

thịt lộ ra xương cốt buồn thiu, thiên đao vạn quả, đau đến chết đi sống

lại. Trong lúc hoảng hốt tựa như thấy Tử Hi đứng trước mặt mình, chính

là nụ cười giống Bồ tát như vậy, lại hồi tưởng câu nói vui đùa năm xưa

“Tử Hi, nếu ta lừa ngươi, sau này ắt bị thiên đao vạn quả!” Hóa ra, hổ

thẹn mới là lưỡi đao sắc bén nhất.

“Nhị ca của ngươi vẫn không đầu thai chuyển thế, hắn đầy ngập oán

hận, thế nhưng lại không biết là oán hận ai. Hình dạng hiện tại của hắn… ha hả, nghèo túng tới mức nhận không ra. Ta đáp ứng hắn, trả Tử Hi lại

cho hắn. Không ngờ nhanh như vậy, ngũ lôi oanh đính, lời hứa của hắn năm đó rốt cuộc thực hiện rồi.” Trên mặt Diễm quỷ hiện lên một nụ cười quỷ

dị “Hừ, Tử Hi mới hẳn là người nên hận hắn nhất…”

Môi bị che lại, đầu lưỡi mềm mại chuyển tới một ngụm nước trong, dọc

theo cổ họng đi xuống, băng băng lương lương. Đau đớn toàn thân lập tức

lui, thân thể cứng đờ dần trầm tĩnh lại, tê tê dại dại, khỗng rõ là vì

thống khổ tiêu giảm hay bởi vì cái lưỡi lưu lại ở trong miệng mặc ý lưu

luyến. Ý thức trở nên mông lung, vết rạn trong tim vì chuyện cũ dường

như tìm được chỗ dựa, rất muốn rất muốn, được tiếp tục như vậy.

Diễm quỷ bên dưới vẫn còn kinh ngạc mở lớn mắt, Không Hoa luyến tiếc hôn vào bên khóe miệng hắn “Ổn chưa?”

“Ừm.”

“Hôm thêm một cái nữa.”

Một mạch từ khóe miệng hôn lên má, lại tới vành tai, Diễm quỷ vốn mẫn cảm không nhịn được phát sinh một âm mũi thỏa mãn. Không Hoa ôm lấy hắn ôn nhu vuốt ve, khẩu khí thân mật như lời nỉ non giữa tình nhân “Như

vậy, Hình Thiên đâu? Bị ai cầm đi?”

“Trong thân thể Nam Phong, có bản lĩnh thì ngươi đi mà gϊếŧ hắn.” Lụa kiều xuân sắc trong nháy mắt tiêu tán, trong đôi mắt Tang Mạch một mảnh xám lãnh tĩnh “Ngươi vẫn đóng kịch y như trước.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ không sao?” Vở kịch đã bị vạch trần, Không Hoa

buông hắn ra, một lần nữa ngồi trở lại bên giường. Lúc này Diễm quỷ

trông như một con nhím xù lông.

“Ngươi bỏ được sao?” Tang Mạch nâng người dậy, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà theo

dõi gương mặt hắn “Hắn là Tắc Hân của ngươi, vì hắn, vì Tắc Hân mà đến

thiên hạ cũng không cần.”

Hắc y nam nhân không nói gì nữa, xoay người rời khỏi phòng. Tang Mạch dựa vào giường cất tiếng cười lớn “Ngươi phụ cả thiên hạ cũng sẽ không

phụ hắn!”

Sở Tắc Quân, nếu nói Tử Hi là giọt máu đầu tiên thấm ra từ trong tim

ta, ngươi chính là thanh đao nhọn cắm sâu vào trái tim đó, hết thảy đau

đớn đều là do ngươi gây ra.