Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 40

Chương 40: Lâm thời thay đổi
Phương Sĩ Thanh thấy sắc mặt anh hình như không đúng, cẩn thận hỏi: “Anh giận phải không?”

Vương Tề lập tức nói: “Phải, anh rất tức giận.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Hắn ngồi dậy, quỳ gối bên cạnh Vương Tề, giải thích: “Anh đừng vậy mà, em không phải muốn bắt anh chỉ làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật, đa phần bạn bè với nhiều đồng nghiệp biết

em chỉ thích đàn ông từ lâu rồi, nếu anh mà muốn, thì ngày mai em giới thiệu anh cho họ biết luôn, chỉ là em không muốn nói với ba mẹ…”

Vương Tề tiếp

lời

hắn nói: “Bởi vì bọn họ dù sao cũng cách đây khá xa, chỉ cần chú ý một chút là có thể giấu diếm họ, có phải em đang nghĩ vậy không?”

Phương Sĩ Thanh mím môi không trả lời, bị anh nói trúng tim đen, nhưng hắn không dám nói phải, hắn nhìn ra được Vương Tề thật sự đang rất mất hứng.

Vương Tề cũng ngồi dậy, nói: “Thanh Thanh, em 27 rồi, cứ cho là em chưa muốn come out lúc này đi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ giấu được hai ba năm, rồi em cũng phải kết hôn, lẽ nào em cũng định giống chị em, tìm đại một đứa ngốc nào đó, hay là nghiêm túc quen rồi cưới một cô gái?”

Phương Sĩ Thanh hơi luống cuống, vội la lên: “Sẽ không, cái gì cũng sẽ không…”

Vương Tề hỏi hắn: “Vậy em định ứng phó với ba mẹ thế nào? Cũng học theo Vương Cẩm nói mình theo tộc không cưới? Dự định một mình cả đời?”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Vương Tề đưa tay nhéo mặt hắn, lực tay có hơi mạnh, nói:

“Em còn bắt đầu suy xét đến biện pháp này thật đấy à?”

Phương Sĩ Thanh cũng mặc kệ

mặt đau, nắm lấy tay anh quơ quơ, vẻ mặt lấy lòng nói: “Cũng đâu cần như vậy

a, đến lúc đó em có thể

tìm một đồng tính nữ nào đó, ngày lễ ngày tết mang về nhà

để ba mẹ thấy là được mà.”

Vương Tề rút tay về, lại

cười nhẹ: “Vậy để an toàn hơn, tốt nhất anh cứ tái hôn với chị em đi, như vậy anh với em có gặp nhau, thì bất luận kẻ nào cũng sẽ không hoài nghi.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Hắn bối rối vô cùng, nhưng cũng không phải không hiểu được nguyên nhân Vương Tề trở nên tức giận như vậy, một lúc lâu mới không đầu không đuôi nói: “Em biết anh không muốn gạt ba mẹ, anh thích quang minh chính đại, em lại không dũng cảm được như vậy, anh cái gì cũng không sợ, nhưng em thì sợ nhiều lắm…Chị em đã không cần đứa em trai là em, em không muốn đến lúc đó cả ba mẹ cũng không cần mình…”

Vương Tề buột miệng nói: “Em sẽ không sợ anh…”

Anh chưa nói hết, nhưng dưới loại ngữ cảnh này, dù Phương Sĩ Thanh có bị chậm tiêu đi nữa,

cũng biết nửa câu sau anh nuốt về có ý gì, lập tức ngơ ngác một chỗ, sắc mặt tái mét không thể tin nổi.

Vương Tề thở dài, nói: “Anh biết em là một chú

rùa nhỏ, anh không ép em, nhưng dù sao em cũng phải tự mình thoát xác đi.”

Phương Sĩ Thanh nghe ngữ khí anh dịu đi nhiều, thật cẩn trọng vươn người qua ôm lấy anh, không đầu không đuôi thổ lộ: “Vương Tề, em yêu anh.”



Vương Tề không đáp lại hắn.

Hắn ủ rũ, lập lại lần nữa: “Em thực sự rất yêu anh.”

Vương Tề đột nhiên bóp eo, ôm hắn lên đùi mình, nói: “Tách chân ra.”

Phương Sĩ Thanh phối hợp đổi thành tư thế khóa ngồi, hai tay ôm cổ anh, trong ánh mắt đầy

vẻ cẩn thận dè dặt lấy lòng.

Vương Tề tiến vào một cách thô bạo, Phương Sĩ Thanh cảm thấy hơi bị đau, hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt

lại.

Vương Tề lại giống

như không nhận ra, chậm rãi ma sát vài lần, động tác từ nhẹ nhàng sau lại gấp rút thúc vào

càng lúc càng sâu.

Phương Sĩ Thanh bị thao đến trước mắt tối sầm, hoàn toàn nói không ra hơi, khóe mắt chua xót đến đáng sợ, chỉ có thể dùng sức ôm chặt Vương Tề hơn nữa.

Mãi cho đến khi kết thúc, Vương Tề không vuốt ve xoa dịu bất cứ chỗ nào trên thân thể hắn, cũng không hôn hắn.

Trong toàn bộ quá trình, Phương Sĩ Thanh không ngừng khóc, hắn cảm thấy ủy khuất, hơn nữa là một cảm giác sợ hãi không tên đang lan tràn khắp tâm can không cách nào đình chỉ.

Đêm nay Vương Tề không một lần nào bắn vào trong thân thể hắn như vô số đêm trước đây, xúc cảm vô cùng hư không này khiến hắn không nhịn được mà tự ngược bản thân đang bị coi thường.

Đợi khoảnh khắc cao trào qua đi, nhịp thở của hai người dần dần bình ổn, hắn nằm sấp trên ngực Vương Tề, hệt như một con mèo đang chăm chú xem cơ ngực Vương Tề như mỹ vị của mình

mà liếʍ một cách nhẹ nhàng tỉ mỉ. Hắn bất chi bất giác đóng vai một sủng vật tận lực muốn thu hút sự chú ý của chủ nhân, muốn người nọ âu yếm thương yêu mình một chút.

Vậy mà

Vương Tề vẫn không có động tĩnh, chỉ nói: “12 giờ hơn rồi, em cũng nên về nhà đi.”

Động tác liếʍ của Phương Sĩ Thanh cứng đờ.

Vương Tề lại nói: “Em đã không muốn bị mẹ phát hiện, thì cứ về nhà ngủ đi, ngày mai nói lại với mẹ, là đối tượng của em có việc bận không gặp mẹ được, hoặc nói thẳng là chia tay, em muốn bịa thế nào cũng được.”

Phương Sĩ Thanh xoay người ngồi dậy, eo mỏi thiếu chút nữa ngồi cũng không vững, gắng gượng chịu đựng

nhảy xuống, nhặt mỗi mảnh quần áo rơi rụng dưới sàn lên, mặc lại từng cái một.

Hắn đưa lưng về phía Vương Tề, tay vừa xỏ quần áo vừa khóc, bởi vì khóc quá lợi hại, mà cả người cũng run rẩy hệt như một cái rây đang sẩy gạo.

Vương Tề lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, rốt cục vẫn xuống giường đi tới, lấy ngón cái quệt

đi nước mắt, ấm giọng ôn nhu dỗ dành: “Em đừng khóc, em mà khóc thì anh cũng muốn khóc, vợ anh chê anh xấu không muốn cho anh gặp mẹ vợ, anh cũng sắp đau lòng muốn chết rồi.”

Phương Sĩ Thanh mới được anh dỗ, nước mắt đang đọng trên khóe mi càng tuôn trào mãnh liệt, nghẹn ngào nói: “Có tên đàn ông nào đểu cáng như anh chứ, mới vừa rút ra liền đuổi em đi, nếu

không phải không thích em, anh còn nói chia tay cái quỉ gì… Anh đi chết đi…”

Hắn mắng khó nghe, nhưng lại khẩu thị tâm phi, vừa mắng lại nhào qua ôm lấy Vương Tề, khóc nấc lên.

Vương Tề bất đắc dĩ nói: “Em nói không muốn bị mẹ biết, thì anh chỉ cách cho em gạt mẹ thế nào đấy

thôi, em

đã không biết

cảm kích, còn rủa anh

đi chết, anh mà chết thì em cứ việc

làm một tiểu góa phu, không có việc gì là cứ

giả khóc đi câu dẫn đàn ông, em ngược lại còn sướиɠ nữa chứ gì.”

Phương Sĩ Thanh nức nở mắng anh: “Nói bậy gì đó, em câu dẫn ai chứ!?”

Vương Tề nói: “Anh anh anh câu dẫn anh, được chưa? Đừng khóc, qua hôm nay là em sắp 28 rồi, đời nào mà có đàn ông tuổi này còn suốt

ngày khóc nhè? Bảo bối, em có biết xấu hổ không?”

Phương Sĩ Thanh là một cái

bao khóc không sai, nhưng nghiêm túc nghĩ lại thì, hắn cũng chỉ ở trước mặt Vương Tề mới là một cái bao khóc.

Hai người họ kém nhau 8 tuổi, thời điểm mới vừa gặp mấy năm trước, Phương Sĩ Thanh còn là một thằng nhóc học sơ trung, Vương Tề tuy rằng vẫn còn trẻ, nhưng đã

ra dáng một

người đàn ông thành thục lại chững chạc.

Loại tâm lý chênh lệch tuổi tác này vẫn luôn duy trì đến hiện tại, hắn khóc trước mặt người khác sẽ còn thấy mất mặt, với Vương Tề thì

hai từ mặt mũi triệt để mất tích

trong từ điển, lại còn đặc biệt hưởng thụ cái cảm giác mỗi lần vừa khóc Vương Tề liền đến dỗ dành.

Song, cũng hoàn toàn không có biện pháp bán manh làm nũng với đồng nghiệp và đám anh em, nhưng một khi đối mặt Vương Tề, vô luận biểu tình lẫn ngữ khí muốn nói có bao nhiêu

ấu trĩ liền có bấy nhiêu của 27 năm tích trữ, hắn đều

có thể show ra cho bằng sạch.

Hắn thật vất vả cũng khóc mệt, hai người cứ an tĩnh như vậy

ôm nhau một

lát.

Vương Tề vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Ổn rồi chứ? Để anh đưa em về.”

Phương Sĩ Thanh được vuốt lông, dịu

đi một ít, dùng tay áo cọ cọ mặt, nói: “Không cần, đã trễ thế này rồi, đưa em về xong anh lại phải đón xe về, anh đẹp trai khoai to như vậy, lỡ tài xế taxi ăn đậu hũ anh thì sao, không được đâu.”

Câu này của hắn là để đáp lại câu “Chê anh xấu không cho anh gặp mẹ vợ” vừa rồi Vương Tề nói.

Vương Tề cười cười, nói: “Anh đưa em xuống lầu, nhìn em đi.”

Phương Sĩ Thanh lại mất hứng, nếu gặp ngày thường, Vương Tề nhất định đã kiên trì phải đưa hắn về cho bằng được.

Vương Tề là mẫu

người đúng theo chủ nghĩa quý ông, mỗi lần làm xong, sự

cưng chiều bảo vệ càng được thể hiện rõ, ánh mắt cùng động tác đều toát lên một

loại du͙© vọиɠ chiếm hữu chỉ hận không thể nuốt luôn hắn vào bụng, còn chưa hết, ngay cả đi xuỵt xuỵt cũng phải giúp hắn đỡ chim nhỏ.

Vậy mà giờ đây lại để hắn chịu đựng eo mỏi mông đau tự mình lái xe về nhà.

Nhưng hiện tại hắn cũng biết mình không thể làm mình làm mẩy, vả lại còn cảm thấy đêm nay mức độ khó ở của bản thân đã được nâng lên một tầng cao mới, tỷ như Vương Tề tặng hắn căn hộ bị hắn ghét bỏ, một bó hoa hồng đang đẹp đẽ lại bị hắn tra tấn nháo thành một đoàn, mới vừa nồng tình ý mật đánh một pháo còn chưa thỏa mãn, hắn đã nói thẳng mặt cho Vương Tề biết mình không muốn come out nữa, chờ đến khi Vương Tề thật sự nổi giận hắn cũng không biết xoa dịu, cuối cùng còn khóc chẳng ra sao làm Vương Tề phải đi dỗ hắn.

Vẫn nên về nhà trước đi, quần áo cũng

mặc rồi, chẳng lẽ lại cởi ra bướng bỉnh không chịu đi sao?

Hai người ra khỏi phòng, băng qua hành lang thật dài tiến về phía thang máy.

Vương Tề nhìn không chớp mắt cứ đi về phía trước, Phương Sĩ Thanh tụt lại phía sau nửa bước, hắn thử mấy lần muốn nắm lấy tay Vương Tề, nhưng đều không thành công.

Hắn có chút ủ rũ, vốn kế hoạch hôm nay sẽ là một đêm sinh nhật ngọt ngào nhưng vì hắn mà không khí trở nên nặng nề, mới biến thành một cảnh tượng u ám

như vậy.

Lúc đi ngang qua một căn

phòng, cửa phòng cùm cụp một tiếng mở ra, không muốn

bị người khác nhìn thấy bộ dáng hệt như cún Nhật phe phẩy đuôi đuổi theo lấy lòng Vương Tề, Phương Sĩ Thanh ngượng ngùng nắm chặt tay giấu

về trong

túi áo.

Người trong căn phòng kia cũng chưa đi ra, bên trong truyền ra hai giọng nói, hình như đang cãi nhau vụ

gì đấy.

Đi qua cửa phòng đó được cỡ 3 mét, Vương Tề đột nhiên dừng chân, nói: “Thanh Thanh, em đi ấn thang máy trước đi, chút

nữa anh qua.”

Phương Sĩ Thanh cho rằng anh để quên đồ trong phòng phải quay lại lấy, gật đầu đáp: “Được.”

Hắn mới đi được vài chục bước, sau lưng lại nghe thấy

tiếng Vương Tề nói một câu: “Vương Siêu, mày đang làm cái quái gì đấy!”

Phương Sĩ Thanh kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Tề xách con hàng Vương Siêu từ sau cánh cửa ra, ngay lúc đó một cậu trai trẻ cũng theo ra, nhìn vẻ ngoài cùng lắm cũng chỉ mới 20… cơ mà cậu chàng này lại không mặc quần áo.

Sau khi đã nhiều năm trôi qua, hắn lại may mắn lần thứ N được chính mắt chiêm ngưỡng cảnh tượng Vương Tề tẩn Vương Siêu.

Vương Siêu vừa la oai oái vừa biện hộ: “Đại ca! Anh hãy nghe em nói! Em không phải đi chơi trai bao mà! Em đâu

biết nó là MB đâu a! Em

cũng đâu

có ý định cᏂị©Ꮒ quỵt nó! Em không mang tiền mặt! Nó lại không quẹt thẻ được! Cả cái

TruyenHD

cũng không có nữa! Thời buổi này rồi

còn đứa nào hành nghề mại da^ʍ mà

phục vụ không chu đáo

như nó chứ! Em sai rồi em sai rồi! Aiz aiz aiz đừng đánh mặt mà đại ca! Em là thần tượng a đại ca!”

Vốn lúc đầu khán giả trên hành lang chỉ có mỗi Phương Sĩ Thanh, nhưng Vương Siêu kêu la hết sức

thảm thiết, hơn nữa lời kịch thể

hiện ra nội dung một vở kịch đặc sắc

như thế, nên rất nhiều khách thuê phòng nhịn không được bản năng nhiều chuyện mò ra bu xem, hành lang mới một lát mà đã náo nhiệt như cái chợ trời.

Phương Sĩ Thanh nghe một tiếng hét thảm của Vương Siêu thôi, mà thịt cũng thấy đau nữa huống chi. Hắn cảm thấy Vương Tề đang rất

nóng nảy, bắt tại trận Vương Siêu chơi MB nên càng không nhịn được nữa.

Tối nay Vương Tề tức giận như vậy, có khi nào cũng muốn tẩn

hắn một trận, nhưng vẫn nhịn chưa ra tay không? Cho nên giờ Vương Siêu mới

may mắn

trúng giải được ăn kẹo đòn

x2?

Hắn vừa não bổ vừa nghe Vương Siêu kêu la thảm thiết, bị dọa đến toàn thân phải toát mồ hôi lạnh.

Xét

tình hình này cho rằng Vương Tề một lát nữa cũng không cách nào để ý đến mình, dù sao anh vốn cũng đâu có ý định đưa hắn về.

Phương Sĩ Thanh cũng không nhìn hết cảnh Vương Siêu bị tẩn thành đầu heo, cứ vậy mà tự mình lặng lẽ rời đi.



Sau khi về nhà, mẹ Phương đã sớm yên giấc, hắn nhẹ tay nhẹ chân đi rửa mặt, túi ngủ với chăn đều để trong phòng ngủ, hắn cũng không muốn đi quầy rầy giấc ngủ của mẹ, cứ nằm trên sô pha trong phòng khách, đắp một tấm chăn mỏng.

Hắn đặt di động lên bàn trà trước mặt, chờ Vương Tề bận việc giáo huấn em trai xong chắc là sẽ gọi cho mình.

Cứ chờ một hồi hắn lại ngủ quên mất, đêm nay vận động lao lực, cả thân lẫn tâm đều mệt chết đi được.

6 giờ rưỡi sáng hôm sau, mẹ Phương rời giường, đi tới đi lui trong phòng khách nhiều lần, rốt cuộc cũng tìm thấy thằng con đang nằm sấp trên sàn nhà.

Khỏi phải nói, nhất định là nửa đêm té xuống, ngủ say đến mức không thèm tỉnh.

Bà gọi Phương Sĩ Thanh dậy: “Mấy giờ con về? Ngủ cả đêm như vậy mà cũng chịu được hả?”

Phương Sĩ Thanh vừa mở mắt, chưa kịp nghe bà nói gì, tay đã mò mò

cầm di động lên kiểm tra.

Vậy mà, không có một cuộc gọi nhỡ nào, cả một tin nhắn ngắn thôi…cũng không.