Nam Chủ Là Cố Chấp Cuồng

Chương 8

Chương 8: Em gái thử đồ bơi
Quý Nguyệt đem váy Quý Lẫm mua cất vào tủ quần áo, một lần nữa mặc vào quần áo vận động.

Dương Phi Phỉ có chút nặng nề mà nhìn bầu trời đêm ngẩn người, Quý Nguyệt ít gặp Dương Phi Phỉ như vậy, liền hỏi cô: “Làm sao vậy? Không vui?”

Dương Phi Phỉ thở dài một tiếng, quay đầu đối Quý Nguyệt nói: “Cảm thấy có chút không cam tâm. Hôm nay tớ rốt cuộc cảm nhận được cô bé lọ lem cùng công chúa khác biệt.”

Quý Nguyệt ngẩn người, nâng mắt nhìn về phía cô: “Phi Phỉ…”

Dương Phi Phỉ bỗng nhiên cười lên, vươn tay xoa mặt Quý Nguyệt: “Cũng không có việc gì, tớ mới không hiếm lạ làm công chúa đâu.” Cô dứt lời, liền xoay người đi tới bên giường, nặng nề nằm xuống, trở mình, đối Quý Nguyệt nói: “Chúc ngủ ngon, Quý Nguyệt.”

Sáng hôm sau, cô liền cùng Dương Phi Phỉ quay về thành phố A, bởi vì Quý Lẫm còn phải đi học, Quý Nguyệt liền không cho anh tiễn các cô đi. Sau khi trở lại trường, Quý Nguyệt phát hiện Lâm Trí Nghiên đứng dưới ký túc xá nữ chờ cô.

Dương Phi Phỉ vừa thấy Lâm Trí Nghiên, liền tức giận nghiến răng, đi lên lấy ba lô đập Lâm Trí Nghiên, phẫn nộ nói: “Cậu còn dám xuất hiện?”

Lâm Trí Nghiên ôm đầu tránh né, anh ta vừa nhìn đến Quý Nguyệt phía sau Dương Phi Phỉ, liền ngơ ngác buông xuống tay che chở đầu, có chút vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đi lên trước, muốn cùng Quý Nguyệt nói chuyện.

Dương Phi Phỉ che trước mặt Quý Nguyệt, không cho phép Lâm Trí Nghiên tới gần Quý Nguyệt, Lâm Trí Nghiên nôn nóng, lại không dám ngạnh tới. Quý Nguyệt đẩy vai Dương Phi Phỉ, nói: “Phi Phỉ, tớ cùng anh ta nói chuyện.”

Dương Phi Phỉ nhíu mày, không tình nguyện mà tránh ra, sau đó tiếp nhận hành lý trên tay Quý Nguyệt, về trước ký túc xá.

Biểu tình Lâm Trí Nghiên khổ sở, anh ta nhìn Quý Nguyệt, muốn nói lại thôi, dường như không biết nói cái gì.

Anh ta không nói gì, Quý Nguyệt liền mở miệng trước: “Cậu đã có bạn gái, liền đối tốt với cô ấy, đừng lãng phí thời gian trên người tớ.”

Sắc mặt Lâm Trí Nghiên tái nhợt vài phần, hồi lâu, mới vô lực mà nói ra một câu: “Bởi vì cô ấy vẫn luôn theo đuổi tớ, mà trước sau tớ vẫn cảm thấy cậu chướng mắt tớ, tớ không đẹp, lại là một người què. Cho nên tớ liền đáp ứng cô ấy theo đuổi. Tớ, tớ thật sự rất hối hận, tớ muốn cùng cô ấy chia tay, chính là cô ấy vẫn luôn quấn lấy tớ…..”

Quý Nguyệt đánh gãy anh ta nói: “Cậu không phải chỉ là muốn chơi đùa tôi sao?”

Lâm Trí Nghiên đột nhiên ngẩng đầu: “Tớ không có! Tớ, tớ….. Là anh trai cậu nói tớ không xứng với cậu, làm cho tớ cút xa một chút…. Nhất thời đầu óc nóng lên, liền nói những lời kia, tớ…..”

Quý Nguyệt nhăn lại mi, đôi mắt đã muốn phiếm hồng, cô nói: “Mặc kệ như thế nào, cậu đã có bạn gái, cậu đến tìm tôi làm gì, muốn tôi làm tiểu tam sao?”

Lâm Trí Nghiên nghẹn một chút, anh ta vội vàng mở miệng: “Tớ sẽ cùng cô ấy chia tay, cậu cho tớ một chút thời gian.”

Quý Nguyệt chậm rãi nắm chặt tay, trong lòng phẫn nộ lại ủy khuất, cô cắn răng: “Cậu luôn miệng nói thích tôi, lại đáp ứng nữ sinh khác theo đuổi, bắt cá hai tay, tôi thật cảm thấy ghê tởm.”

Cô vẫn luôn cảm thấy anh ta rất hiền lành, thậm chí nghĩ tới, đợi sau khi lên đại học, hai người bọn họ liền ở bên nhau. Thế nhưng anh ta quá mức coi nhẹ mình, cũng không chịu được mê hoặc, ăn trong bát lại nhìn trong nồi.

Quý Nguyệt thật sự bị anh ta tổn thương tới, cô xoay người không nhìn anh ta: “Sau này đừng tới tìm tôi. Cậu phải đối xử tốt với cô ấy.”

Lâm Trí Nghiên đứng tại chỗ, vẻ mặt trắng bệch, hồi lâu, anh ta mới cười so với khóc còn khó coi hơn: “Quý Nguyệt, thực xin lỗi, là tớ sai.” Đôi mắt anh ta chậm rãi biến hồng, cúi đầu lấy tay xoa mắt, xoay người rời đi.

Tâm tình Quý Nguyệt rất kém cỏi, có chút không khỏe, thời điểm cô xoay người lên lầu, Quý Lẫm gọi điện cho cô, hỏi cô đến trường học chưa.

Quý Nguyệt gật gật đầu, nói: “Vừa tới.” Dừng một chút, cô có chút cảm khái mà đối Quý Lẫm nói: “Anh trai, sau này anh đừng khi dễ Lâm Trí Nghiên, đối anh ta khách khí một chút.”

Quý Nguyệt kêu Lâm Trí Nghiên đừng lại tìm cô, Lâm Trí Nghiên liền không có đi tìm Quý Nguyệt. Cho dù tình cờ gặp ở sân trường, Lâm Trí Nghiên đều trộm tránh đi Quý Nguyệt. Bọn họ vốn là bạn bè cùng chơi đùa từ bé đến lớn, lại bởi vì một chuyện, bọn họ chậm rãi biến thành người xa lạ.

Quý Nguyệt không biết Lâm Trí Nghiên nghĩ thế nào, cô chỉ là cảm giác được rất buồn phiền.

Sau nghỉ hè, Dương Phi Phỉ liền lôi kéo Quý Nguyệt đi học bơi, cô đối với Quý Nguyệt nói: “Học bơi có thể giảm cân, ở thời khắc mấu chốt có thể bảo mệnh, cớ sao mà không làm?”

Quý Nguyệt vốn là người không thích vận động, bị Dương Phi Phỉ cả ngày lôi kéo làm cái này làm cái kia, cô cảm giác thật mệt mỏi.

Quý Lẫm bởi vì học tập nặng nề, sắp thi đại học, cho nên, cho dù là được nghỉ hè, Quý Lẫm cũng mang theo một đống lớn sách về nhà học tập. Khi Quý Nguyệt mua đồ bơi trở lại, Quý Lẫm đang xem sách tiếng Anh nhìn đến Quý Nguyệt cầm áo tắm không ngừng ở trước mặt hoa tay múa chân, Quý Lẫm xé xuống một trang sách.

“Xấu chết, đừng mặc.”

Quý Nguyệt vội xoay người, đi đến trước mặt Quý Lẫm, thành khẩn nói: “Anh trai, vậy anh có sáng kiến gì không?”

Quý Lẫm mua cho Quý Nguyệt cái váy kia đều được bạn bè Quý Nguyệt nhất trí khen ngợi, Quý Nguyệt cảm thấy Quý Lẫm vẫn rất phẩm vị.

Quý Nguyệt lại gần quá, Quý Lẫm ghét bỏ đẩy ra mặt cô, khinh thường nói: “Học sinh cao trung nào mặc áo tắm nụ hoa tơ tằm, em là học sinh tiểu học sao?”

Quý Nguyệt kéo ghế đệm, ngồi đối diện Quý Lẫm, chống cằm nhìn anh, thúc giục nói: “Tiếp tục nói.”

Quý Lẫm hừ một tiếng, lấy ra một tờ giấy trắng, nhanh chóng họa ra vài nét, hình mẫu áo tắm ban đầu xuất hiện, anh dùng ngòi bút chỉ vào áo tắm: “Thứ nhất, áo tắm thoải mái hay không rất quan trọng, cắt may, kiểu dáng đều phải suy xét, muốn dựa vào dáng người bản thân mà chọn….” Dừng một chút, tùy ý nhìn thoáng qua dáng người Quý Nguyệt.

Quý Nguyệt vội cúi đầu nhìn dáng người bản thân, lại ngẩng đầu xem Quý Lẫm: “Tiếp tục nói.”

Dáng người Quý Nguyệt vô cùng tốt, bộ ngực đầy đặn, vòng eo tinh tế, cho dù cô mặc đồ ngủ rất bảo thủ, cũng có một loại dụ hoặc như ẩn như hiện, Quý Lẫm đột nhiên bực bội mà vò tờ giấy thành viên tròn, không kiên nhẫn nói: “Em vẫn nên mặc áo tắm học sinh tiểu học đi.”

Quý Nguyệt cảm giác chính mình đã chịu tổn thương, cô lại gần Quý Lẫm, hỏi: “Vì cái gì, nói tốt chỉ giáo em đâu?”

Có lẽ trước đó Quý Lẫm mời cô đi thành phố B nhìn pháo hoa, Quý Lẫm mua cho cô quần áo, hai người cảm tình so với trước kia tốt hơn một chút, Quý Nguyệt cũng dám quấn lấy anh đưa ra câu hỏi.

Quý Lẫm cũng không để ý tới cô, tiếp tục đọc sách. Quý Nguyệt có chút không vui, cảm thấy tính cách anh thật sự làm cho người ta chán ghét.

Cô đứng lên, như có như không thở dài: “Kỳ thật có vài người không biết nhìn áo tắm, bằng không cũng sẽ không nói một nửa liền…..”

Quý Lẫm đột nhiên ngước mắt trừng cô: “Câm miệng! Ai nói anh không biết!”

“Kia…”

“Ngực em quá lớn, mặc áo tắm học sinh tiểu học sẽ ổn hơn. Nếu không đến lúc đó một đám nam nhân thúi lại chạy đến nhìn ngực em.”

Thời điểm Quý Lẫm nói ra những lời này, bầu không khí lập tức yên tĩnh.

Vẻ mặt Quý Nguyệt quẫn bách đến đỏ bừng, che lại ngực, nửa ngày không nói nên lời.

Khuôn mặt tuấn tú của Quý Lẫm cũng ửng đỏ, vội ho một tiếng, cúi đầu đọc sách, không nói chuyện nữa.

Quý Nguyệt đứng tại chỗ trong chốc lát, vẫn tính toán mặc áo tắm học sinh tiểu học.

Trước khi đi, cô nhìn thoáng qua bài thi thử của Quý Lẫm, điểm số đều cực kỳ cao, lại đem Quý Nguyệt đả kích đến muốn khóc. Người có thành tích tốt còn chăm chỉ như vậy, quả thực là không cho học tra sống.

Tác giả có lời muốn nói: Anh trai trước mặt người ngoài cao lãnh, trước mặt em gái là ấu trĩ. Cho nên đôi khi anh trai thoạt nhìn rất tốt.