Chương 4: Em gái có bạn trai
Thời điểm được nghỉ đông, cha Quý mẹ Quý bởi vì đi công tác bàn chuyện làm ăn, cho nên trong nhà chỉ còn Quý Lẫm cùng Quý Nguyệt và vài người hầu.Vốn dĩ hai huynh muội nước sông không chạm nước giếng, ngoại trừ thời điểm ăn cơm gặp mặt, mặt khác thời điểm đều là anh làm việc anh, em làm việc em. Cố tình lúc này, Dương Phi Phỉ bạn học Quý Nguyệt đến chơi. Dương Phỉ Phỉ chưa hề gặp qua Quý Lẫm, vừa nhìn đến Quý Lẫm, liền bị Quý Lẫm kinh diễm đến, lén lút đem Quý Nguyệt kéo đến một bên, hỏi Quý Nguyệt: “Đây là anh trai của cậu? Cũng đẹp trai quá đi!”
Từ sau khi Quý Lẫm lên cao trung, liền nhanh chóng cao lên, cả người cao cao gầy gầy, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái. Làn da của anh không có mụn, phơi nắng không đen, làn da tinh tế bóng loáng, trắng nõn, cơ hồ không nhìn thấy lỗ chân lông. Ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt rất đẹp, lông mi thật dài, nhìn vào phảng phất như một hồ nước tĩnh mịch.
Quý Nguyệt biết anh trai nhà mình bộ dáng lớn lên tốt, từ lúc học sơ trung, cũng không thiếu người theo đuổi. Chính là cô nhìn lâu rồi, cũng liền không cảm thấy đặc biệt, còn không phải cũng có hai con mắt một cái mũi một cái miệng sao?
Cố tình Dương Phi Phỉ như bị Quý Lẫm mê hoặc, nhất định phải mời Quý Lẫm cùng đi biển.
Khi còn bé tính tình của Quý Lẫm thập phần táo bạo, ai nhìn nhiều anh một cái, anh đều phải đánh người một trận. Hơn nữa, nếu là anh không muốn làm chuyện gì, ai luôn yêu cầu anh làm, anh khẳng định sẽ phát giận.
Thế nhưng, mấy năm nay, tính tình Quý Lẫm chậm rãi trở nên trầm ổn một chút, có lẽ là học trọng điểm cao trung, ở bầu không khí học tập lâu rồi, cả người liền nhiều vài phần phong độ của người trí thức. Tuy rằng cả người anh vẫn lạnh lùng trong trẻo, nhưng ít ra không có hơi thở thô bạo trước đây.
Khi Dương Phi Phỉ một lần lại một lần mời anh, tuy rằng Quý Lẫm không kiên nhẫn, nhưng vẫn là nhẫn nại tính tình nói: “Không đi.” “Không rảnh.” “Thực nhàm chán.”
Quý Nguyệt sợ Dương Phi Phỉ lại mời Quý Lẫm, Quý Lẫm liền nổi giận, liền vội vàng kéo tay áo bạn học, kêu cô đừng mời nữa. Chỉ là tựa hồ Dương Phỉ Phỉ muốn cùng Quý Lẫm giằng co, cô đối Quý Lẫm nói: “Bạn trai em gái anh cũng tới, anh không muốn đi nhìn xem em rể tương lai?”
Quý Nguyệt vừa nghe đến lời này, mặt lập tức đỏ, vội che lại miệng Dương Phỉ Phỉ, không cho cô lại nói lung tung. Quý Nguyệt vội cùng Quý Lẫm giải thích: “Anh đừng nghe cô ấy nói bậy, em không có bạn trai. Ba mẹ không cho phép chúng ta học cao trung thời điểm yêu đương, anh là biết đến…..”
Vốn dĩ Quý Lẫm mặt không biểu tình mà xem tạp chí tiếng Anh, bỗng nhiên, anh khép lại tạp chí, tháo xuống kính đen, ngước mắt liếc Quý Nguyệt một cái, lại nhìn Dương Phỉ Phỉ, chậm rãi mở miệng: “Được, tôi đây thật muốn nhanh đến xem em rể tương lai.”
Quý Nguyệt đột nhiên che mặt, đẩy ra Dương Phi Phỉ, hai tay chống lên bàn, vội vàng đối anh giải thích: “Em không có bạn trai!”
Chính là, mặc kệ Quý Nguyệt giải thích thế nào, Quý Lẫm cũng không nghe cô một câu. Ba người thu thập đồ vật một chút, liền ra cửa.
Bởi vì Quý Lẫm còn chưa trưởng thành, cho nên anh chưa thể lái xe đưa các cô đi biển, ba người bọn họ là ngồi xe tài xế chở.
Quý Nguyệt ngồi ở ghế phụ, Dương Phi Phỉ cùng Quý Lẫm ngồi ở phía sau. Dọc theo đường đi, Quý Nguyệt có thể nghe được Dương Phi Phỉ vẫn luôn cùng Quý Lẫm nói chuyện của cô.
Dương Phi Phỉ nói, bởi vì Quý Nguyệt lớn lên rất đáng yêu nên được rất nhiều nam sinh theo đuổi. Thành tích Quý Nguyệt không tốt, có rất nhiều nam sinh tranh nhau muốn giúp Quý Nguyệt học bổ túc. Quý Nguyệt đặc biệt ngốc, nhìn một nữ sinh lớn lên đặc biệt soái nhận thành nam sinh, còn tặng cho nữ sinh kia vài ngày bữa sáng, cho đến khi nữ sinh kia nghiêm túc mà nói cho cô: “Thật xin lỗi, này quá đột nhiên, tôi không phải cong…..”
Quý Nguyệt bị Dương Phỉ Phỉ vạch trần chuyện xấu, quả thực xấu hổ muốn chết, cô thật muốn cầm lấy bịch khăn giấy trước mặt nhét vào miệng Dương Phi Phỉ.
May mắn biển cách không xa, bọn họ rất nhanh liền tới nơi. Quý Nguyệt vội vàng xuống xe, kéo tay bạn học, đem cô kéo đến một bên, hung tợn mà mở miệng: “Cậu đừng nói với anh tớ mấy thứ này, anh ấy vẫn luôn chán ghét tớ, cậu lại nói với anh ấy những chuyện đó, anh ấy không phải càng không thích tớ?”
Dương Phi Phỉ ngẩn người, thấp giọng trả lời: “Tớ không cảm giác được anh cậu chán ghét cậu.”
Thời điểm Quý Nguyệt đang cùng Dương Phỉ Phỉ tranh luận, một nam sinh cách đó không xa hướng bọn họ vẫy tay, vui vẻ mà kêu lên: “Quý Nguyệt, bên này!”
Nam sinh này tên Lâm Trí Nghiên, cùng Quý Nguyệt, Quý Lẫm học chung tiểu học. Khi đó, bởi vì Lâm Trí Nghiên có chút tật ở chân, bộ dáng đi đường có chút kỳ quái, Quý Lẫm khi dễ anh ta không ít. Bởi vì Quý Nguyệt là cái đuôi nhỏ của Quý Lẫm, mỗi lần Quý Lẫm khi dễ Lâm Trí Nghiên, Quý Nguyệt đều sẽ giúp đỡ Lâm Trí Nghiên.
Có lẽ nguyên nhân chính là như vậy, Lâm Trí Nghiên đối Quý Nguyệt có thiện cảm, một mực yên lặng mà đợi bên cạnh Quý Nguyệt. Thành tích Lâm Trí Nghiên rất tốt, anh ta vẫn luôn tìm cơ hội giúp Quý Nguyệt học bổ túc, sẽ thường thường tặng Quý Nghiên một ít lễ vật. Quý Nguyệt cảm thấy con người anh ta không xấu, từng cùng Dương Phỉ Phỉ trộm nói: “Chờ sau khi lên đại học, nếu anh ta vẫn còn thích tớ, tớ có lẽ sẽ đáp ứng anh ta.”
Kết quả, Dương Phỉ Phỉ liền đem Lâm Trí Nghiên trở thành bạn trai Quý Nguyệt. Ngay vừa rồi, Dương Phỉ Phỉ còn hướng Quý Lẫm tiết lộ chuyện liên quan đến Lâm Trí Nghiên.
Quý Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, không dám liếc nhìn Lâm Trí Nghiên một cái, cùng Dương Phỉ Phỉ cùng nhau đi về phía anh ta. Quý Lẫm đi theo sau các cô, mặt không biểu tình mà nhìn nam sinh chân tật đi đường kỳ quặc cách đó không xa.
Đợi bọn người Quý Nguyệt đến gần, Lâm Trí Nghiên thấy được Quý Lẫm, nụ cười anh ta không dấu vết phai nhạt, rất nhanh anh ta liền hướng Quý Lẫm gật đầu, đối Quý Lẫm nói: “Đã lâu không gặp.”
Quý Lẫm nhíu mày, nhàn nhạt “Ân” một tiếng.