Chương 5: Đầu óc của người vượn
Vẫn bận bù đầu với việc đưa số tạp chí mới lên kệ, Đường Lạc mấy ngày nay đều không hề về nhà, vừa hoàn thành công việc trong tay. Hắn liền vội vội vàng vàng chạy về nhà, tắm và đi ngủ, trên thế giới không có chuyện nào hạnh phúc hơn chuyện này, dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần cũng vậy…*Ding dong ding dong~*
Chết tiệt… Rốt cuộc là ai vậy hả? Đường Lạc cáu kỉnh từ trên giường ngồi bật dậy, người quen đều biết mấy ngày sau cùng của mỗi tháng chính là giới hạn cuối cùng của hắn, mấy ngày này bao giờ cũng là không cần thiết phải quấy rầy thì tốt nhất không nên quấy rầy, bất đắc dĩ phải quấy rầy thì đành chịu đựng thôi (==#)… Người này bất kể là ai, Đường Lạc cũng sẽ không dùng sắc mặt hòa nhã mà tiếp đón.
“Đường Lạc…” Một gương mặt xa lạ từ phía sau cánh cửa chen vào, Đường Lạc sợ hãi, theo bản năng đóng cửa lại, đúng lúc đập trúng cái đầu của người kia, “Đau… A… Đau…”
Đơn giản là đang kêu khóc om sòm! Đường Lạc mới ý thức được người mới tới chính là tên vượn người mà mấy ngày nay hắn đã quên mất, vội vàng buông tay, Kỷ Thần Tu có thể nói là ngay lập tức cắm đầu bước vào nhà, Đường Lạc cực kì kinh thường nắm lấy bờ vai của cậu, ngăn cản không cho cậu tiến vào.
“Cậu tới đây làm gì?” Đường Lạc mệt mỏi cực hạn không có ý định cho đối phương bước vào nhà, ý tứ giữ cậu lại ở huyền quan rất rõ ràng, ngay cả có xì hơi thì mau xì đi, xì xong thì mau xéo đi cho tôi.
“Chuyện là vầy… Sao mấy ngày nay không thấy anh đâu hết vậy?” Kỷ Thần Tu lộ ra bộ dáng tươi cười lấy lòng.
“Mấy ngày nay tôi rất bận…” Đường Lạc dùng vẻ mặt lạnh lùng nói, ẩn ý là: Đừng có làm phiền tôi!
“Hèn chi… Cái này…” Kỷ Thần Tu muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng lại đẩy đẩy cái mắt kính to đùng tuột xuống như thường lệ, tầm mắt của Đường Lạc cũng theo đó mà thỉnh thoảng di chuyển từ bờ môi của cậu lên cặp mắt kính. Một lực mạnh mẽ đánh vào thị giác rồi chạy thẳng lên đầu của hắn, không vừa mắt chút nào.
“Có chuyện thì cậu cứ nói đi!” Ẩn ý là: Nói xong rồi mau cút đi!
“Chuyện đó… Thực sự rất ngại khi luôn làm phiền anh!” Kỷ Thần Tu cắn môi, cúi đầu, sau đó dùng tốc độ cực nhanh nói: “Máy tính của tôi xảy ra chút vấn đề!”
“Gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng, ngày mai họ sẽ đến nhà giải quyết cho cậu!” Đường Lạc nhanh chóng giải quyết vấn đề, sau đó đóng cửa lại, ám chỉ Kỷ Thần Tu nên rời đi, nếu như cậu không biết cái gì gọi là bộ phận chăm sóc khách hàng thì hắn cũng không ngại để tên người vượn này đợi đến ngày mai.
“Nhưng… tôi muốn sửa liền à…” Chàng trai chặn cửa, lộ ra nụ cười nịnh hót, sau cặp kính mắt to đùng lại là ánh mắt hoàn toàn tín nhiệm.
“Tôi không rảnh!”
“Chúng ta là hàng xóm mà! Hàng xóm trong những lúc này phải giúp đỡ nhau nhiều hơn chứ!” Giống như bình thường, tiếp tục cái loại nhiệt tình này, thế nhưng đối với Đường Lạc lại chính là một bộ dạng tươi cười rất ác tâm.
Đường Lạc đau đầu, căn cứ vào kinh nghiệm đã qua, nếu không giúp giải quyết một tay, tên người vượn này tuyệt đối có bản lĩnh dây dưa với hắn cả đêm.
“Đi thôi!”
“A?” Chàng trai nuốt nước miếng, “Anh không mặc quần áo sao?”
Đường Lạc thực sự có xung động muốn bóp chết chàng trai trước mặt, bản thân mình rõ ràng là có mặc quần soóc rộng rãi, trời nóng bộ không được ăn mặc như vậy ở nhà hay sao? Thật ra Đường Lạc là một người rất coi trọng lễ nghi, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa người trên trước mặt người khác, trong gu thẩm mỹ của hắn, ngoại trừ trước mặt người có mối quan hệ thân mật nhất định, thì bán nude nửa thân trên trước mặt người khác chính là không tôn trọng họ, nhưng đây tuyệt đối không phải vì hắn không xem Kỷ Thần Tu là người ngoài, mà hắn cho rằng Kỷ Thần Tu không đáng để hắn tôn trọng.
Sửa máy vi tính không biết sẽ đổ bao nhiêu mồ hôi, trở về nhất định phải tắm lại lần nữa, Đường Lạc cũng không đủ siêng để giặt thêm một bộ quần áo.
“Dáng người của tôi có đẹp đến mức khiến cậu rơi vào tình trạng nhìn không chớp mắt như vậy hay không?” Đường Lạc đã đi ra tới ngoài cửa, người kia vẫn nhìn chằm chằm vào nửa thân trên của hắn, hại hắn nhịn không được mà run rẩy hai cái, cái này… rõ ràng là thị gian!
(thị gian: nôm na là rape bằng mắt, ai muốn biết chi tiết hơn xin vui lòng liên hệ với bác Gồ nha)
Mặt của Kỷ Thần Tu đỏ lên, ngây ngốc chạy đi chờ thang máy.
Đây là lần thứ ba Đường Lạc đến nhà của người vượn, so với tưởng tượng, kém xa, Đường Lạc không nghĩ tới hiện thực so với tưởng tượng lại khác xa đến vậy! Nhà cửa của Kỷ Thần Tu thực sự là… thực sự là… quá loạn, loạn đến mức mà Đường Lạc ngay cả tưởng tượng cũng chưa từng tưởng tượng ra.
Kỷ Thần Tu từ trong ‘đống rác’ lôi ra một cái laptop, Đường Lạc cau mày, đỡ lấy trán, người như vậy… hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
“Không biết vì sao máy tính của tôi khởi động được một lúc thì không nhúc nhích được nữa.” Kỷ Thần Tu ôm máy vi tính, đáng thương nhìn Đường Lạc, xem ra là đã đem toàn bộ niềm hy vọng đặt trên người hắn.
Đường Lạc liếc cậu một cái, cầm lấy laptop, laptop của tên người vượn này so với của người khác cũng biếи ŧɦái giống y như chủ nhân của nó, cấu hình máy rất tốt, nhưng bên trong lại không có gì cả, chỉ có một bụng virus. Đường Lạc lăn qua lăn lại giằng co với cái laptop tốn cũng không ít thời gian, cuối cùng cũng tìm được một folder nho nhỏ trong một ổ đĩa, bỗng nhiên Kỷ Thần Tu lại nhào tới đoạt lấy cái laptop ngay lập tức.
“Cái này… không thể xem!” Kỷ Thần Tu ôm chặt lấy laptop như gà mẹ bảo vệ gà con.
Eh? Đường Lạc buồn cười nhìn người kia ôm laptop từng bước từng bước lui về phía sau. Hắn căn bản không có ý định xem thử, nhưng phản ứng của đối phương cũng làm tổn thương người khác quá đi, nói thế nào thì hắn cũng có công sửa cái laptop đó dùm cậu chứ bộ!
“Đưa đây…” Khí thế của Đường Lạc rất dọa người.
“Đường… Đường Lạc, anh… anh là người tốt, không được xem đâu!” ‘Gà mẹ’ bắt đầu giả bộ đáng thương.
Nếu như Kỷ Thần Tu không bảo vệ kỹ như vậy thì thử hỏi Đường Lạc có thèm xem hay không? Nói Đường Lạc hắn là người tốt? Đến chính bản thân hắn cũng phải bật cười. Nhưng hắn thực sự bật cười, cười đến Kỷ Thần Tu rợn cả tóc gáy, Đường Lạc vừa cười vừa vươn cánh tay, từng bước từng bước tới gần cậu, nếu như trên người hắn có thêm mấy vết sẹo thì giống y chang bọn hải tặc.
“Anh… Tôi cũng có quyền riêng tư à nha!” ‘Gà mẹ’ bắt đầu cãi lại.
Đường Lạc nhếch mép!
“Thực ra thì… không phải là không thể cho anh xem! Chỉ là…” *Bịch~* ‘Gà mẹ’ ngã đập mặt lên sofa. Lúc đầu vì muốn thuận tiện, Kỷ Thần Tu đã kéo dây điện trong phòng sách ra ngoài, một sợi dây điện mắc từ đầu này đến đầu kia của phòng khách, không vướng chân mới là lạ. Kỷ Thần Tu trong quá trình chạy trốn, vô tình bị dây điện quấn quanh chân một vòng.
Đường Lạc lắc đầu, tiểu não của tên người vượn này đúng là phát triển không hoàn toàn. Dễ dàng đi tới gần đoạt lấy cái laptop, mở ra…
Con người thật đúng là không thể xem thường người khác, con người của Kỷ Thần Tu tuy có hơi bảo thủ một chút, đầu óc đôi lúc hơi ngốc một chút, thần kinh thì có chút vấn đề… Nhưng mà… đúng là có một chút tài năng thật…
Những thứ có liên quan đến lịch sử, Đường Lạc cũng không hiểu lắm, nhưng hắn có trực giác nhạy bén của một tổng biên tập. Tuy bài viết của Kỷ Thần Tu vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng với quan điểm riêng biệt, cùng giọng văn thoải mái như điệu hát Giang Nam, thực sự không giống như đang viết về lịch sử, trái lại còn giống như đang viết thơ ca, từ ngợi ca một niên đại, lời văn nhàn nhạt, một nỗi sầu bi nhàn nhạt, từ sự sụp đổ của một vương triều này cho đến sự hưng thịnh của một vương triều khác, tựa như một người đứng ở ngoài quan sát trong một thời gian dài rồi bình thản nói về những câu chuyện xưa cũ.
Đường Lạc không biết nội dung như thế này có thể đăng trên tạp chí văn học hay không, nhưng nó rất phù hợp để trở thành một làn gió mới, nếu như dùng để hình dung phái nữ, thì nó giống như một bức tranh, đường cong mềm mại, thân hình uyển chuyển, phong thái hoàn toàn đến từ một người phụ nữ thời đại. Nếu như nhìn từ tầm mắt của phái nữ, tuyệt đối có khả năng hấp dẫn người khác.
Đường Lạc nhìn vẻ mặt đau khổ của Kỷ Thần Tu đang nằm trên sofa, trong lòng nhen nhóm một cảm giác kỳ lạ, kỳ lạ hệt như việc cái tên đầu đất kia lại có thể có năng lực tuyệt vời như vậy.
“Tôi biết…” Kỷ Thần Tu đẩy đẩy mắt kính, ngồi xếp bằng trên sofa, sau đó lộ ra vẻ mặt không có gì đáng kể, “Tôi biết… những thứ do tôi viết thế nào cũng không có gì hay ho mà!”
Đường Lạc nở nụ cười, đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười thật lòng với Kỷ Thần Tu, hắn là người quý trọng tài năng, dám dùng người và sáng tạo vẫn luôn là ưu điểm của hắn, đã từng giữa một nhà thiết kế nổi tiếng và một người mới, hài lòng chọn tay người mới kia, số tạp chí kỳ ấy vẫn bán chạy như thường, đây là khả năng quan sát cũng chính là kinh nghiệm tích lũy được.
“Anh đừng đọc nữa! Tôi hiểu mà!” Kỷ Thần Tu vẫn cúi đầu, không nhìn thấy được nụ cười của Đường Lạc, thấy Đường Lạc nãy giờ vẫn không nói gì, càng không dám đối mặt với Đường Lạc.
“Có ai nói cậu viết không tốt đâu.” Đường Lạc khi cười lên không ngờ lại rất ôn nhu.
“Mỗi lần gửi bản thảo đều bị trả về hết á! Nếu viết tốt thì sao lại bị trả về được chứ!” Kỷ Thần Tu bĩu môi than phiền, nhưng khi ánh mắt của cậu nhìn đến Đường Lạc thì lại long lanh mang theo ý cười.
“Tôi có thể mang về xem không?”
“Có thể mà!” Kỷ Thần Tu vội vàng đáp, có điều nói xong liền lập tức ngượng ngùng cười cười, “Nhưng tối hôm nay tôi còn phải viết tiếp cho kịp hạn nộp bài…”
“Không phải là không có tòa soạn nào chịu nhận bài của cậu sao?” Đường Lạc tò mò hỏi.
“Ờ thì… Trong máy tính còn có một folder khác…” Kỷ Thần Tu ngượng ngùng đưa tay chỉ.
Đường Lạc tìm được cái folder kia, sau đó trán liền bắt đầu đổ mồ hôi, phải hình dung Kỷ Thần Tu này là người như thế nào đây? Hẳn là phải coi như quái vật quá! Tên này… tên này cư nhiên lại viết ra thứ truyện tình yêu giữa bé gái và bé trai chỉ có trong tạp chí trai gái, nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của Kỷ Thần Tu, nhìn thế nào cũng không tìm ra được thứ tình cảm ngây ngô mà bất cứ đứa học trò nào cũng phải có.
Đường Lạc cười gượng, “Cậu thật đúng là có tài!”
“À… Cũng tàm tạm! Lăn lộn cũng vì kiếm miếng cơm thôi mà.” Kỷ Thần Tu cười gượng, ngượng ngùng giật cái laptop của mình lại, “Ờ… Phải rồi! Mấy cái này tôi có in ra rồi, anh mang về xem đi!”
Dứt lời liền lấy ra một xấp giấy từ trong một đống gì đó. Đường Lạc nhìn xấp giấy nhơ nhuốm không biết bị dính thứ chất lỏng gì, rất muốn cự tuyệt, nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy thanh kiếm treo trên tường, xoay đầu lại liền nhìn thấy cặp mắt kính to đùng lại cồng kềnh của Kỷ Thần Tu.
Aishh! Hết sức ghét bỏ cầm lấy xấp giấy bước xuống lầu.