Editor: tiểu mao
Beta: Linh Phương
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Lục Chinh lạnh lùng như vậy làm Triệu Nguyệt
không
thể chịu được.
cô
bất giác nhìn về Trần Hi
đang
cúi đầu lấy cái cặp xách vừa to vừa cũ từ chiếc xe sang trọng của Lục tổng, tránh khỏi tay
anh
đồng thời
nói
lời tạm biệt, sau đó
cô
bé đó vòng qua mình,
không
thèm quay đầu lại mà vọt thẳng vào trường vì sợ trễ học. Thấy bộ dạng
cô
như
không
thèm để mình vào mắt, sắc mặt
cô
ta bỗng trở nên khó coi.
Đối với vị thiên kim hào môn, tâm cao khí ngạo như Triệu Nguyệt mà
nói,
cô
ta chịu cười với Trần Hi là bởi vì
cô
ta nể mặt mũi của Lục Chinh.
Nhưng Trần Hi lại thờ ơ như vậy, thậm chí còn
không
chừa chút thể diện cho
cô
ta.
“Lục Chinh,
cô
bé ấy!”
“Mong
cô
nhớ lời tôi
nói. Còn nữa, bởi vì lần này
cô
khiến tôi thấy khó chịu, nên tôi
sẽ
từ chối phương án hợp tác mà Triệu thị đưa cho Lục thị.” Thấy Triệu Nguyệt nhìn mình
không
tin, Lục Chinh cười lạnh
một
tiếng, nâng cằm lạnh lùng hỏi: “cô
cho là lúc nãy tôi bảo
cô
cút là
nói
bừa?”
Nếu là phụ nữ bình thường, Lục Chinh
sẽ
làm như
không
thấy, miễn cưỡng vẫn xem như thân sĩ. Nhưng
anh
không
thân sĩ nổi với Triệu Nguyệt,
không
chỉ là vì Triệu Nguyệt xông tới
nói
chuyện với Trần Hi, mà còn vì trong suốt nhiều năm qua, Triệu Nguyệt thường loại bỏ những
cô
gái
yêu
thầm Lục Chinh, thậm chí thủ đoạn còn
không
lên nổi mặt bàn.
Ví dụ như Trần Hi, dùng sắc mặt cao cao tại thượng khiến người ta tự biết xấu hổ mà rút lui vẫn còn tốt chán.
Có mấy
cô
gái
thuộc tập đoàn lớn, bởi vì Triệu Nguyệt dùng tới thế lực Triệu thị, nên bị gia tộc gạt bỏ, đẩy ra nước ngoài, miễn cho Triệu Nguyệt ở trong nước nhìn thấy lại bực bội, cũng đỡ cho các
cô
gái
ấy bị Lục Chinh nhìn trúng gây cản trở cho Triệu Nguyệt.
Tài năng như thế, sao Triệu Nguyệt
không
lên trời luôn
đi?
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Chinh liếc qua
cô
bé Triệu Thiến
đang
nhút nhát sợ sệt nhìn mình, nghĩ tới
cô
bé này
không
liên quan đến mình nên mặc kệ,
anh
chỉnh chỉnh cổ tay áo vest rồi xoay người ngồi lên xe, nghênh ngang rời
đi.
Triệu Nguyệt đau lòng muốn khóc, ngực đau đớn vô cùng,
không
hiểu sao Lục Chinh lại tàn nhẫn với mình như thế,
cô
ta
rõ
ràng
đã
trả giá vì
anh
nhiều như thế, nhưng trong mắt Lục Chinh vẫn căm ghét
cô
ta như cũ.
cô
ta cố gắng nở
một
nụ cười, cúi đầu sờ mặt cháu
gái,
nhẹ
nhàng
nói, “Thiến Thiến,
cô
muốn nhờ cháu giúp
cô
làm
một
chuyện được
không?”
“Được ạ.”
cô
bé tươi cười xinh đẹp ngọt ngào dùng sức gật đầu
nói.
“Cháu ngoan nhất.”
trên
gương mặt tinh xảo mỹ lệ của Triệu Nguyệt
hiện
lên chút ý cười
thật
lòng, dịu dàng chỉ vào trường học, “Cháu nhìn thấy bạn học nữ lúc nãy
không?” Thấy Triệu Thiến mở to mắt gật đầu,
cô
ta tươi cười
nói
tiếp, “Cháu giúp
cô
việc này.”
Lục Chinh
không
cho
cô
ta lại gần
cô
bé kia, chẳng lẽ
cô
ta
không
tìm được cách chắc?
cô
ta vì Lục Chinh mà độc thân nhiều năm như thế, tuổi xuân tươi đẹp của người con
gái
sắp trôi qua, nên
cô
ta phải biết toàn bộ thông tin của từng
cô
gái
xuất
hiện
bên cạnh Lục Chinh, dù Lục Chinh
không
cho,
cô
ta cũng tự có biện pháp.
“Cháu vào trường hỏi
một
chút, bạn học
nhỏ
đấy là ai, hoàn cảnh gia đình ra sao, rồi về
nói
cho
cô
được
không?” Triệu Nguyệt che giấu tâm tư nơi đáy lòng, hỏi Triệu Nguyệt.
Triệu Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt đơn thuần sáng trong: “Vâng ạ.”
cô
bé biết đàn chị kia là ai, đó là siêu cấp học bá năm ba, ngay ngày đầu tiên nhập học
cô
bé
đã
nhìn thấy ảnh của
cô
trên
bảng thông báo của trường, cũng biết chị ấy tên Trần Hi.
Nhưng
cô
bé
không
muốn
nói
ngay cho người
cô
đang
mặt mày khó chịu của mình.
không
giải thích được,
không
biết vì sao.
Triệu Thiến vừa hơi hoang mang lại vừa nghi ngờ mà nhìn về sân trường, sờ sờ l*иg ngực.
Chính là, chính là muốn bảo vệ chị ấy,
không
muốn
cô
biết được thân phận của chị ấy,
không
muốn
cô
bắt nạt chị ấy.
cô
bé cố gắng nở nụ cười
thật
tươi với Triệu Nguyệt, xoay người
đi
vào trường, còn quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt với Triệu Nguyệt. Thấy bộ dang vui tươi ấy của
cô
bé, Triệu Nguyệt cũng phải cười theo.
cô
ta lại nhíu mày, tâm tình bực bội đầy khó hiểu, còn mang theo chút hoảng sợ, sợ Lục Chinh
sẽ
gây bất lợi cho Triệu thị nên vội vàng lái xe đến công ty. Nhưng do
cô
ta
đi
vội vàng nên
không
biết tranh chấp giữa
cô
ta và Lục Chinh
không
qua mắt được mấy vị con nhà giàu trong cấp ba Thừa Đức, bởi vậy khi Trần Hi vào lớp,
đang
lúc lấy hết sách vở trong cặp ra
thì
Trần Mỹ Mỹ vác vẻ mặt hóng chuyện, cười trộm lượn tới.
“Đại tỷ, chị đoán lúc em tới cổng trường nhìn thấy ai?” Hôm nay Khương Noãn tới sớm, Trần Mỹ Mỹ hai mắt sáng ngời chạy tới.
Khương Noãn
đang
mở vở bài tập, so sánh đáp án của Trần Hi với mình, tuyệt vọng phát
hiện
có mười câu
thì
đến tám chín câu khác đáp án với Trần Hi, khóe miệng run rẩy hỏi, “Thấy ai?”
“Em thấy Triệu Nguyệt, chính là vị đại tiểu thư Triệu thị!” Trần Mỹ Mỹ đương nhiên biết đại tiểu thư Triệu thị kia là thần thánh phương nào, nhưng bây giờ mọi người đều có chút dị nghị với
cô
tiểu thư Triệu gia này.
Xét cho cùng, Triệu Nguyệt cũng
đã
lên chức
cô, vị đại tiểu thư Triệu gia đúng ra phải là quý nữ* Triệu Thiến của Triệu Viễn Đông. Nhưng do Triệu Nguyệt có chết cũng muốn bám lên người Lục Chinh,
nói
cỡ nào cũng
không
chịu lấy chồng, khiến cho
cô
bé kia
không
thể trở thành đại tiểu thư chân chính, nên giờ ra ngoài chỉ có thể gọi là tiểu thư Thiến Thiến, cái này đúng là quá đáng.
*nhà có con
gái
một
thì
gọi là ái nữ hoặc quý nữ.
Ấn tượng của Trần Mỹ Mỹ với Triệu Nguyệt vẫn chả tốt đẹp gì cho cam.
cô
ta điên rồi, chỉ cần có người phụ nữ nào có chút quan hệ với Lục Chinh, cho dù có là bao nhiêu tuổi, đều bị Triệu Nguyệt coi thành tình địch.
Ai mà thích loại phụ nữ như vậy được.
“Là
cô
ta à.” Khương Noãn kéo dài giọng, hừ
một
tiếng, có chút thờ ơ.
Gần đây quan hệ của Triệu thị và bất động sản Khương thị
không
được tốt cho lắm, quan trọng hơn là Triệu Nguyệt hình như biết Khương Noãn lợi hại, sợ bị
cô
nàng ấn xuống đất vuốt phẳng, bởi vậy chưa bao giờ chạy tới trêu người
nhỏ
hơn mình nhiều tuổi này, chính là vị Khương giáo bá tung hoành khắp Thừa Đức đây.
Vì thế Khương Noãn
không
có bất kỳ cơ hội động thủ với Triệu Nguyệt, mà cũng chẳng để trong lòng, nhưng thấy bộ dạng vô cùng kích động của Trần Mỹ Mỹ, đành miễn cưỡng cho vài phần mặt mũi hỏi, “cô
ta làm sao?”
cô
nàng mới mở miệng hỏi, Trần Mỹ Mỹ chỉ đợi có thế, vội vàng che miệng thò lại gần
thì
thầm, “Ngay cổng trường ấy, Lục tổng kia đúng là tát vào mặt
cô
ta, thế mà bảo
cô
ta cút.”
“Ồ.” Thấy Trần Hi
nhẹ
nhàng thở
một
hơi, Khương Noãn mơ hồ gật đầu.
“Cậu
nói
xem, sao
cô
ta cứ bám lấy Lục tổng
không
tha vậy nhỉ?” Theo lời Trần Mỹ Mỹ, Triệu Nguyệt này đúng là giỏi
thật.
Người ta
đã
đối xử với mình như vậy,
nói
rõ
cô
ta cực kỳ phiền,
cô
ta còn đuổi theo Lục tổng
không
tha.
“Cậu hỏi tôi, tôi
đi
hỏi
cô
ta chắc?” Khương Noãn
không
kiên nhẫn trợn trắng mắt, đuổi Trần Mỹ Mỹ về cuối lớp, lúc này mới liếc nhìn Trần Hi, “Có phải
cô
ta gặp cậu rồi
không?”
Thấy Trần Hi gật đầu, Khương Noãn sách
một
tiếng, nâng chân xoa xoa khóe mắt
nói, “Người phụ nữ này đúng là phiền toái. Cậu...” Gia cảnh Trần Hi
không
tốt,
không
tiền
không
thế, rơi vào tay Triệu Nguyệt còn sống được chắc? Khương Noãn nghĩ tới đó liền bực bội, ngẫm lại đều là do Lục Chinh đưa tới phiền toái,
cô
nàng híp mắt
nói, “Đều là lỗi của Lục tổng!”
rõ
ràng Trần Hi là
một
cô
bé rất đơn thuần, giờ bị Triệu Nguyệt nhìn thấy, sau này biết làm sao?
“Tớ thấy Lục Chinh có thể bảo vệ tớ.” Trần Hi nghiêm túc
nói.
“anh
ta đương nhiên có thể bảo vệ cậu.” Nếu đến Lục Chinh cũng
không
bảo vệ được Trần Hi
thì
mọi người về nhà tắm rửa ngủ hết
đi.
Nhưng đúng là Lục Chinh bảo vệ Trần Hi rất dễ dàng,
không
nề hà mấy chuyện ruồi bay bọ chết mà bình thường
cô
nàng ghê tởm, Khương Noãn vừa nghĩ tới mấy cái phiền phức Triệu Nguyệt mang tới là lại thấy ghét, huống chi Trần Hi còn phải thi đại học, sao có thể vì mấy chuyện này mà phân tâm?
cô
quay đầu, thấy Trần Hi trông ngóng nhìn mình, bèn duỗi tay vỗ vỗ đầu
nhỏ
của
cô, bất mãn
nói: “Cậu đúng là giỏi chọc rắc rối.” Có vẻ nên bảo ông bố Khương tổng của mình
đi
tới Triệu thị uy hϊếp
một
trận, nhưng khi
cô
nàng còn
đang
suy ngẫm chuyện này
thì
chợt nghe thấy Trần Hi hạ giọng
nói, “Đúng rồi, Khương Noãn, hôm qua tớ thấy tấm da người mà cậu
nói.”
“Cái gì?!” Khương Noãn bỗng nhiên quay đầu, biên độ động tác rất lớn.
“Là thư ký mà cậu từng
nói
ấy, Lục Chinh
nói
da đó là của
cô
ấy.” Trần Hi dù sao cũng coi như là nhân chứng mục kích, cảnh sát vẫn chưa
yêu
cầu phải bảo mật vụ này,
cô
cố tình bỏ qua vai trò Lục Cảnh trong chuyện này, chỉ
nói
chuyện tấm da của thư ký Lý kia lang thang trong mưa muốn hại người.
Thấy sắc mặt Khương Noãn
không
được tốt,
cô
nhẹ
nhàng
nói: “Tớ nghe
nói
phía cảnh sát muốn coi đây là
một
vụ án gϊếŧ người biếи ŧɦái, tóm lại
không
phải là tình án, chắc sắp có thông báo rồi. Đến lúc đó bác Khương
sẽ
không
bị người ta bàn tán sau lưng nữa.”
cô
ngây thơ như vậy, vẫn chưa
rõ, những người bàn luận tin đồn về Khương tổng chẳng qua chỉ muốn lấy cớ để chỉ trích ông chủ mình mà thôi, nhưng Khương Noãn vẫn gật đầu.
“Cậu có thể
nói
cho tôi biết chuyện này, tôi rất vui.”
“Dù tớ
không
nói
thì
cảnh sát cũng
sẽ
nhanh chóng thông báo thôi.” Trần Hi vội vàng
nói.
“Đâu giống nhau.” Khương Noãn khoanh tay, đôi mắt dưới mái tóc ngắn càng tăng thêm
sự
sắc bén, trông đầy khí thế mạnh mẽ của giáo bá.
Trần Hi bị cái phong thái giáo bá chồng chất này làm đứng người, ngoan ngoãn ngồi cạnh Khương Noãn, tới tận khi Khương Noãn làm như
không
có chuyện gì muốn cầm lấy vở bài tập của
cô
chép mấy bài, Trần Hi liền chặn lại.
“không
được chép.”
cô
không
hề sợ hãi ánh mắt up hϊếp đầy áp lực của Khương giáo bá, tay
nhỏ
của
cô
đè lên mu bàn tay
cô
nàng, lắc mạnh đầu, “Tớ giảng cho cậu nghe.”
cô
thà nghiêm túc giảng bài cho Khương Noãn
đang
co rút khóe miệng cũng
không
muốn Khương Noãn trực tiếp chép đáp án để qua mắt. Nghiêm túc như thể Khương giáo bá ngoài đường học
thì
không
còn lối ra nào khác.
Mấy bạn trong lớp kinh ngạc nhìn Khương giáo bá sắp bứt trọc mái tóc ngắn của mình, nhưng vẫn nhịn xuống
không
đập Trần học bá, lập tức cảm nhận được
sự
bao dung dày đặc trong đó.
Cái này mà Khương Noãn cũng nhẫn được... Đây là tình
yêu
đích thực ư?!
Ngay khi mọi người dùng ánh mắt lập lòe nhìn Khương Noãn sắp bị ép chết bởi đống bài tập, Trần Hi xoa xoa mắt, bỗng thấy ở cửa có
một
thiếu niên rất tuấn tú, có chút biệt nữu đứng đó.
Mặt cậu
anh
tuấn tinh xảo, trong tay còn cầm
một
quyển bài tập, thấy Trần Hi nhìn qua, lỗ tai bỗng nhiên đỏ bừng, nhưng vẫn cố giữ bộ dạng lãnh đạm bước tới.
“Tưởng Dịch” Khương Noãn thấy tiểu tử xách mông tới hung trạch tìm đường chết này
không
ngồi ngốc ở năm hai mà còn chạy tới lớp
một
năm ba, lập tức nhíu mày.
Hay là tới khiêu chiến địa vị của Khương giáo bá đây?
“Trần Hi.” Tưởng Dịch bỏ qua Khương Noãn
đang
cảnh giác nhìn mình, trực tiếp mở vở bài tập đẩy tới trước mặt
cô, gương mặt ngây ngô trắng trẻo dần đỏ lên, “Em có vài đề
không
biết làm, chị có thể chỉ cho em được
không?” Tay còn lại đem cái ly nước lạnh từ sau lưng để tới trước mặt Trần Hi.
“Em mời chị uống nước.”