Tiên Tôn Ngạo Kiều Là Mỹ Thụ Bạch Nguyệt Quang Kiếp Trước

Chương 1: Vẫn Là Số Đó Kiên Trì Gọi Đến

Thành phố A vào tháng Chín, gió đêm vẫn còn mang theo hơi nóng thiêu đốt của ban ngày. Trước cửa khách sạn xa hoa lộng lẫy, người phục vụ cúi chào khách ra vào một cách cẩn thận, ánh sáng loang lổ theo từng bước chân của Liên Thư mà lướt qua gò má góc cạnh, lặng lẽ đổ xuống phía sau lưng anh.

Thấy bên A khó chiều đã được trợ lý dìu lên ghế sau chiếc xe sang, cảm xúc mà anh đè nén cả buổi tối mới khẽ rò rỉ ra vài phần chán ghét từ giữa chân mày.

“Cô cũng gọi xe về đi.” Liên Thư nói với trợ lý mặt đỏ bừng vì uống rượu, giọng điệu còn tạm coi như ôn hòa. Anh cởi nút áo vest rồi ném áo khoác lên ghế phụ, sau đó bước vào xe, thò đầu ra ngoài cửa sổ dặn dò: “Chặn rượu cả đêm rồi, vất vả cho cô. Nghỉ có lương hai ngày, thứ Tư hãy đi làm.”

Ăn mặc chỉnh tề đúng là tôn dáng, nhưng Liên Thư vẫn chưa quen với cảm giác bị bộ quần áo cao cấp quấn chặt từ đầu tới chân. Bộ vest đặt may theo số đo rất vừa người, mà đi kèm với nó là sự gò bó khiến anh không thích.

Đúng lúc xe khởi động, chiếc điện thoại đã rung cả buổi tối lại bắt đầu kêu vang.

Anh liếc mắt qua một cái, thấy vẫn là dãy số lạ từ ngoại tỉnh, không chút do dự mà tắt luôn.

Dự án kéo dài nửa năm cuối cùng cũng được chốt trong hôm nay, vốn tưởng mình sẽ phấn khích và vui sướиɠ như trúng số độc đắc, cả đêm không ngủ nổi. Nhưng chẳng hiểu vì sao, thứ còn lại chỉ là mỏi mệt và chán chường.

Khi xe dừng ở đèn đỏ đầu tiên, điện thoại lại sáng lên. Vẫn là số đó kiên trì không ngừng gọi đến, khiến ánh mắt của Liên Thư dừng lại thêm vài giây. Anh nhìn đồng hồ đếm ngược của đèn đỏ phía trước, có phần lơ đãng mà bắt máy: “A lô, xin hỏi ai vậy?”

Đầu bên kia không nói ngay, chỉ là tiếng nghẹn ngào đứt quãng nén nhịn.

Dân làm ăn ai cũng hơi mê tín, Liên Thư tuy không bằng mấy đối tác già dặn, nhưng hôm nay là ngày ký kết thuận lợi, tự dưng nhận cuộc gọi lạ mà người ta vừa nghe máy đã khóc, cũng khiến anh không khỏi nhíu mày: “Bà là...”

“Liên Thư, là Liên Thư phải không?”

Là giọng phụ nữ lớn tuổi, hơi khàn và mang theo tiếng khóc rõ ràng. Nói được mấy chữ lại nghẹn ngào.

Liên Thư khựng lại, đèn đỏ phía trước chuyển xanh, anh đánh lái cho xe rẽ qua ngã tư.

Anh mất vài giây để cố nhớ lại giọng nói này, nhưng chắc chắn là chưa từng nghe qua. Lúc anh im lặng, đầu dây bên kia dường như căng thẳng hơn, vội vã lên tiếng: “Cháu là Liên Thư phải không? Liên Thư học Trường Trung học Hợp Nghi phải không?”