Giữa khung cảnh trắng xóa như sương khói mùa đông, hắn từ trong bóng tối thong thả bước ra. Tuy người gầy, áo mỏng giữa gió lạnh, song mỗi bước đi đều bình tĩnh, tao nhã, ánh bạc trên người rung ngân theo gió.
Tiếng chuông nhẹ như cười.
Nghe Mạc Từ bẩm báo xong, Giang Hỏa khẽ ngẩng đầu, đưa tay đón lấy một bông tuyết đang rơi.
Ngón tay hắn thon dài như ngọc, từng đốt xương rõ ràng, màu da trắng đến mức gần như trong suốt, như hòa làm một với tuyết.
Hắn chậm rãi thổi tan bông tuyết, rồi mới xoay người lại.
Ngũ quan rõ nét, đường nét tuấn mỹ, sắc da trắng bệch như mang bệnh, môi mỏng đỏ tươi như máu, thoạt nhìn bệnh nhược nhưng lại diễm lệ lạ thường.
Tuyết rơi lất phất trên mi mắt và tóc, đôi mắt hắn hơi nheo lại, đuôi mắt phảng phất ý cười, nơi khóe mắt điểm một hình xăm đuôi bướm sắc nhọn, nhỏ cỡ móng tay.
Hắn còn chưa mở miệng, mà ánh mắt đã như chan chứa ý cười.
“Tốt lắm.” Giang Hỏa khẽ cười, bước tới vài bước khiến đám phản tặc lập tức run rẩy, có kẻ suýt chút tự sát tại chỗ.
Kỳ lạ thay, dù rõ ràng mang theo sát khí, nhưng phong thái của hắn lại như công tử văn nhã, chẳng có chút dáng vẻ của kẻ quen chiến trường đẫm máu. Chính vì thế mà lại khiến người ta khϊếp đảm hơn.
“Hay để hạ tướng kết liễu bọn chúng, tránh để vấy bẩn tay chủ thượng?” Mạc Từ dè dặt hỏi, biết rõ Giang Hỏa ưa sạch sẽ, lúc hành hình cũng tuyệt không để máu dây lên người, bằng không sẽ cực kỳ khó chịu.
Mà nếu hắn khó chịu, cả Miêu Cương đều phải run sợ theo.
“Không cần, bản tọa có chủ ý rồi.” Giang Hỏa đáp, nơi xăm nửa cánh bướm tung cánh khẽ cười càng khiến dung nhan hắn thêm yêu mị quyến rũ.
Hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay là vài con cổ trùng nhỏ đang ngọ nguậy.
Mạc Từ lập tức hiểu rõ, lặng lẽ liếc nhìn bọn phản tặc lần cuối.
...
Thời Yên La đi một mình rất lâu, khi ngang qua một con hẻm, bỗng nghe tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, nàng thấy một thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, người dính máu, đang lao đến.
Sau lưng hắn là một nhóm người Miêu, mặt mày dữ tợn, trông đáng sợ đến cực điểm.
Thời Yên La sững người tại chỗ, ngơ ngác nhìn đám người ấy lao về phía mình.
Ánh mắt Giang Hỏa lập tức khóa chặt vào nàng, mắt hẹp dài hơi nheo lại, môi mỏng khẽ nhếch rồi lập tức thu lại.
Máu tươi từ khóe môi trào ra, nhỏ xuống mặt tuyết trắng tinh, đỏ đến rợn người.
Đám người Miêu phía sau cũng vừa đuổi tới nơi.
“Họ đến bắt người sống luyện cổ, mau trốn đi.” Thiếu niên nói với nàng, giọng nói lạnh băng như tuyết, nhưng thanh âm lại như ngọc va vào nhau, cực kỳ êm tai.