Hạ Hề Phong đang chơi game thu thập đồ ăn thì bị vị "mẫu thân đại nhân tôn kính” gọi ra khỏi nhà.
Mà ở nhà bên cạnh, Tần Lăng đang solo đánh boss cũng bị ba mẹ đuổi ra khỏi cửa.
Tối nay, hai gia đình muốn tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm, uống rượu và chơi mạt chược, thế là cả hai bị "phái" ra ngoài mua rượu và đồ ăn vặt dự trữ.
Trước khi ra khỏi cửa, trong tay mỗi người đều được phụ huynh nhét cho vài tờ tiền mặt đỏ chót.
"Hai đứa là anh em tốt, nửa năm rồi chưa gặp nhau nên ra ngoài trò chuyện tâm sự đi! Chỉ cần mang theo đồ về kịp bữa tối là được!"
Ba mẹ hai bên tự cho rằng mình rất chu đáo, cùng nhau tiễn Hạ Hề Phong và Tần Lăng ra khỏi cửa giữa lúc mặt trời đang nắng gắt.
Hạ Hề Phong cảm thấy vô cùng bất lực. Cậu và Tần Lăng vốn không đâu có thân thiết đâu, còn gọi cái gì mà "anh em tốt" chứ! Hơn nữa trời thì nắng nóng thế này, ai lại muốn ra ngoài đường làm gì cho khổ!
Chuyện này phải kể từ thời ba mẹ bọn họ, từ nhỏ ba mẹ hai bên là bạn học của nhau, sau này lại cùng làm chung một công ty. Vì vậy, họ đã cùng góp tiền để mua nhà ở sát nhau thành hàng xóm.
Thậm chí, hai gia đình còn có cả chìa khóa nhà của nhau. Sau này khi con cái chào đời, họ đặt cả hai đứa vào cùng một chiếc nôi để tiện trông coi.
Nhưng trái ngược với tình bạn thân thiết của các bậc phụ huynh, từ nhỏ Hạ Hề Phong và Tần Lăng đã chẳng ưa nhau, còn bé xíu đã bắt đầu cấu véo nhau trong nôi.
Khổ nỗi ba mẹ lại cứ một mực tin rằng tình cảm giữa hai đứa rất tốt, và nhất định sau này sẽ còn thân hơn nữa. Thế là hai đứa vốn tính cách chẳng hợp lại bị "ép" lớn lên cùng nhau.
Dù chỉ sống ở một thị trấn nhỏ, nhưng giáo viên nơi đây cũng rất chất lượng. Trước khi thi đại học, hai người đều học tại trường địa phương. Nhờ mối quan hệ của phụ huynh, từ nhà trẻ đến hết cấp ba, Hạ Hề Phong và Tần Lăng lúc nào cũng bị sắp ngồi chung bàn.
Còn chuyện cấu véo nhau à? Trong mắt người lớn, chuyện mấy đứa con trai thân nhau hay ẩu đả chơi đùa một chút, cũng là bình thường thôi.
Phải đến khi đỗ đại học, hai người mới thực sự thoát khỏi nhau. Sau đó, mỗi người theo đuổi con đường riêng, bôn ba khắp nam bắc, chỉ về quê vào các kỳ nghỉ đông hoặc nghỉ hè, nên mới có cơ hội gặp lại.
Vì ít gặp nhau, hai người dần trở nên khách sáo hơn, không còn "động tay động chân" như xưa nữa.