Hợp Hoan Tông Lười Biếng Hôm Nay Có Song Tu Thành Công Không

Chương 1

Còn 99 ngày.

Tống Thanh Hòa đè nén luồng nhiệt dâng trào trong l*иg ngực, y khẽ thở ra một hơi nặng nề.

Đan điền trống rỗng, kinh mạch tắc nghẽn, toàn thân nóng bức mang theo cảm giác bực bội âm ỉ khó chịu.

Lúc này, y đang cầm danh sách mà sư tôn đưa, đứng trước cửa mật cảnh, lựa chọn “thuốc giải” cho mình.

Một ngày trước, y vô tình làm nổ phòng luyện đan, kim đan vỡ nát, từ cảnh giới Kim Đan đỉnh phong rớt xuống hậu kỳ Trúc Cơ. Mấy vị trưởng lão của Hợp Hoan Tông sau một hồi nghiên cứu đã đưa ra kết luận: Nếu không tìm được một người có thể chất thuần dương để song tu trong vòng một trăm ngày, Tống Thanh Hòa chắc chắn sẽ chết.

Người có thể chất thuần dương vốn rất hiếm, may mà mật cảnh Thục Trung mở ra, tu sĩ tề tựu đông đúc, Hợp Hoan Tông cũng vì thế mà may mắn tìm được ba người.

Tống Thanh Hòa cúi đầu liếc nhìn danh sách.

Phá Quân Kiếm Tần Tranh - Kiếm tu, tu vô tình đạo, Nguyên Anh viên mãn, tính cách cao ngạo khó thuần phục.

Sở Minh Quân - Sở thiếu chủ của Thiên Phù Các, phù tu, Nguyên Anh trung kỳ, dung mạo xuất chúng, khí chất cao sang.

Giang Lâm - đệ tử Thanh Âm Tông, cầm tu, Kim Đan trung kỳ, tính tình ôn hòa.

Chọn ai để song tu, Tống Thanh Hòa đã có quyết định riêng.

Còn vài canh giờ nữa mật cảnh mới mở, nhưng nơi đây đã đông nghịt người. Đệ tử các đại tông môn tụm ba tụm bảy, con cháu thế gia được môn khách vây quanh. Những tán tu có chút tu vi cũng đã kết thành nhóm, song cũng không thiếu người đơn độc đứng một mình.

Ví dụ như “thuốc giải” số một của Tống Thanh Hòa - Giang Lâm.

Giang Lâm đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, thân mặc trường bào trắng nhạt, tóc đen như mực xõa xuống vai. Hắn cúi đầu, thong thả lau cây cổ cầm bằng gỗ mun trong lòng. Cảm giác được ánh nhìn từ Tống Thanh Hòa, Giang Lâm ngẩng đầu lên, mỉm cười nhè nhẹ với y. Đôi mắt phượng hơi xếch nơi đuôi mắt mang theo nét dịu dàng.

Tống Thanh Hòa ngẩn người, sau đó lập tức cúi đầu.

Giang Lâm, tu vi bình thường, dung mạo cũng không nổi bật, tông môn chẳng có gì đặc biệt.

Đi một mình, dễ ra tay. Tính tình tốt, dễ tiếp cận. Môn phái nhỏ, dễ buông bỏ.

Tổng hợp ba điểm này, Giang Lâm chính là lựa chọn tối ưu nhất của Tống Thanh Hòa. Nếu người này đầu óc có hơi... kém một chút thì lại càng tốt!

Tống Thanh Hòa nhét danh sách vào túi càn khôn, lục lọi một hồi rồi chọn ra một món quà ra dáng, sau đó bước về phía Giang Lâm.

“Tại hạ thấy đạo hữu khá lạ mặt, dường như không phải người vùng Thục Trung?” Tống Thanh Hòa đứng bên cạnh nhìn Giang Lâm lau đàn một lúc rồi mở lời.

“Ánh mắt không tệ.” Giang Lâm vẫn không ngừng tay cũng không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên đáp một câu.

Lạnh nhạt thật đấy. Tống Thanh Hòa bắt đầu tự an ủi mình: [Lạnh nhạt là bình thường! Là mình đang theo đuổi người ta mà! Là mình tẩu hỏa nhập ma! Là mình muốn song tu với người ta!]

Tống Thanh Hòa khẽ mỉm cười, giọng nói mang theo chút thẹn thùng vừa phải: “Tại hạ Tống Thanh Hòa, đệ tử đời 13 của Dược Vương Cốc núi Không Lai. Không biết đạo hữu xưng hô thế nào?”

Núi Không Lai quả thật có Dược Vương Cốc, nhưng chỉ là môn phái nhỏ, địa bàn hẹp, cách đây mấy trăm dặm, nhất thời cũng khó xác minh thật giả. Tống Thanh Hòa cùng sư môn nhờ Dược Vương Cốc gánh nợ đào hoa nhiều không thể đếm xuể, đến mức nợ nhiều thành quen, rận nhiều không ngứa, gánh nợ thêm cũng chẳng thấy sao cả.

Nghe thấy ba chữ “Dược Vương Cốc”, Giang Lâm cuối cùng cũng ngẩng đầu, hơi nhíu mày nói: “Giang Lâm.”

Chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng lại lạnh buốt như phủ sương, không còn chút dịu dàng như khi nãy.

Tống Thanh Hòa bị chặn họng, trong lòng có chút tủi thân, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hai tay dâng quà: “Lần đầu gặp mặt, không biết đạo hữu thích gì, tại hạ xin tặng một món quà nhỏ.”

Tống Thanh Hòa lấy đồ ra, nhớ lại cách mà đại sư huynh từng dạy. Y hít một hơi thật sâu, cố nhịn không thở ra, gắng gượng làm mặt mình đỏ lên một chút, giả vờ như vừa gặp đã phải lòng Giang Lâm.

Giang Lâm không có ý định nhận lấy.

“Chuyến đi này kéo dài hơn ba tháng, trong mật cảnh cũng không thiếu chỗ lạnh lẽo băng giá. Tại hạ đặc biệt chuẩn bị một lò luyện hồn Cửu Tiêu kết hợp với đan dược Cửu Chuyển Ngưng Viêm, có thể giữ vững tâm hỏa, ổn định thần hồn. Mong đạo hữu vui lòng nhận lấy.”

Mặt Tống Thanh Hòa hơi ửng đỏ, vẻ mặt mang theo chút thấp thỏm như thể sợ bị từ chối.

Xung quanh có người liếc mắt nhìn sang - lò luyện hồn Cửu Tiêu và đan dược Cửu Chuyển Ngưng Viêm đều là bảo vật quý hiếm.

Thế nhưng, Giang Lâm thậm chí còn không buồn ngẩng đầu lên.

Giờ Thanh Âm Tông giàu đến mức này rồi sao? Đối với của cải lại có thể coi nhẹ như rác rưởi à?

Tống Thanh Hòa có chút bối rối. Nếu đổi lại là một tu sĩ hệ âm tu nghèo túng như y, chắc chắn đã sớm vui vẻ nhận lấy rồi.

Nghèo thì sao chứ, có thể đổi là đổi ngay, không thành vấn đề.

Thế nhưng Giang Lâm lại không mảy may động lòng, chỉ thong thả thu lại tấm da dê, đặt cây cổ cầm vào túi đàn rồi đứng dậy, nói:

“Không công không hưởng lộc, tại hạ không thể nhận món quà hậu hĩnh này được.”

Bị đôi mắt phượng kia của Giang Lâm nhìn thẳng, Tống Thanh Hòa bỗng thấy hơi lạnh sống lưng:

“Đây chỉ là một món quà cảm tạ. Tại hạ tu vi nông cạn, thân đơn bóng chiếc, chỉ mong được đồng hành cùng đạo quân. Nếu có cơ duyên, nhất định sẽ dâng lên lễ vật hậu hĩnh hơn nữa.”

Giang Lâm cười khẩy, giọng hơi châm chọc:

“Tu vi nông cạn thì đừng có lao đầu đi chịu chết. Muốn nhờ người giúp, sao ngươi không đi cầu vị bên kia - Phá Quân Kiếm Tần Tranh ấy?”

Tống Thanh Hòa nghẹn lời, suýt chút nữa bật thốt câu “Ngươi mới là đồ đi chịu chết ấy.” Nhưng trên mặt y lại hiện lên vẻ xấu hổ sâu đậm hơn:

“Đạo quân Tần tuy tu vi cao cường, nhưng lại không phải... không phải...”

Tống Thanh Hòa cắn cắn môi dưới, như thể đang đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn. Cuối cùng, y lấy từ túi Càn Khôn ra một cuộn bản đồ da dê, nhẹ giọng nói:

“Giang đạo hữu, sư môn tại hạ cư ngụ lâu năm ở Thục Trung, có chút tích lũy, đối với bí cảnh này cũng nắm được vài phần. Thanh Hòa nguyện tặng một tấm bản đồ lộ tuyến, chỉ mong được đồng hành cùng đạo quân.”

Lời này vừa dứt lại càng có thêm người quay đầu nhìn sang, xung quanh cũng bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán nho nhỏ.

Tống Thanh Hòa hiểu rõ của cải không thể để lộ, càng biết rõ nguyên tắc “cẩn tắc vô ưu”, nhưng nếu đã rời khỏi cửa bí cảnh, y rất có thể sẽ không bao giờ gặp lại Giang Lâm nữa.

* “Cẩn tắc vô ưu” có nghĩa là cẩn thận thì không phải lo lắng, muộn phiền gì cả.