Không trách được nhiệm vụ lần này lại là ngăn Yến Lăng phá hoại thế giới nhỏ!
Thấy Yến Lăng vẫn không nói gì, Giang Miên im lặng một lúc, quay người thử lắp lại tay nắm cửa, nhưng càng làm lại càng rối.
Hắn đành bỏ tay nắm cửa xuống bàn, thử dò hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền? Tôi có thể đền cho anh..."
Ánh mắt khiến người ta cảm giác như có gai sau lưng chậm rãi quét qua người hắn, rất lâu sau, Giang Miên mới nghe thấy giọng trầm đầy sức hút.
"Không cần." Yến Lăng nhàn nhạt nói, lấy từ ngăn kéo một tệp tài liệu: "Cậu không giống với Giang Miên mà tôi biết."
Giang Miên nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Yến Lăng, cảm thấy bản thân sắp bị pheromone nồng nặc này chuốc say. Hắn luôn thích mùi rượu rum, sau sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt là mùi caramel thoang thoảng.
Nhưng tại sao anh không thể kìm lại một chút chứ? Hiện tại rõ ràng không thích hợp.
Hắn tùy ý lật qua vài trang tài liệu, không quan tâm có bao nhiêu chi tiết về lịch sử đen của mình, can đảm trả lời: "Anh cũng không quá giống với người chồng trong tưởng tượng của tôi."
Nghe xong, Yến Lăng không tức giận mà lại cười khẽ: "Thế sao?"
"Đương nhiên, anh vừa gặp tôi đã muốn bắt nạt tôi." Giang Miên hít mũi, đôi mắt vừa khóc xong sáng nay còn hơi đỏ, trông thật đáng thương: "Ngài Yến, anh có thể thu lại pheromone của mình không?"
Ý cười trong mắt Yến Lăng lại đột ngột thu lại, ánh mắt lần nữa mang theo chút hoài nghi và dò xét: "Khi cậu tháo gỡ tay nắm cửa, tôi đã thu lại rồi."
"Vậy sao tôi còn..." Giang Miên ngơ ra, nhớ lại cốt truyện mà hệ thống đã nói với mình trước đó: "Không thể nào?"
Sau khi đổi hôn ước, Giang Thừa Vĩ đã vội vàng lấy mẫu pheromone của Giang Miên, đi làm xét nghiệm độ tương thích.
"Hắn" và Yến Lăng có độ tương thích rất thấp, cực kỳ thấp. Lẽ ra sẽ là một hôn nhân đã định trước sẽ không hòa hợp.
Dù sao thì, trà xanh và rượu rum, nhìn thế nào cũng không phải là hương vị phù hợp.
Vậy nên, Giang Miên không thể nào ngửi được mùi rượu rum nồng nặc còn sót lại trong thư phòng.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Yến Lăng quan sát Giang Miên đang thay đổi vẻ mặt liên tục, lạnh lùng hỏi.
"...Hệ thống, đây là tình huống gì vậy?" Giang Miên còn không dám tin hơn là Yến Lăng.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Tỷ lệ nhiệm vụ thất bại đã tăng lên 10%!]
Hệ thống không để ý vấn đề của của Giang Miên, chỉ lặp lại những âm thanh cảnh báo lạnh như băng.
Giang Miên hơi lo lắng. Nếu nhiệm vụ này thất bại lần nữa, có lẽ hắn sẽ phải đóng gói hành lý và chuyển vào nhà tổ trưởng cả đêm... Bần cùng túng thiếu đôi khi thúc đẩy ta phải cố gắng.
Điểm nhiệm vụ chỉ còn lại một vài điểm hàng đơn vị, khiến Giang Miên từ trước đến nay luôn Phật hệ không bỏ cuộc ngay. Mùi rượu thơm phức làm say lòng người trong không khí càng làm lòng hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
"Tôi là vị hôn phu của anh." Giang Miên vừa nói vừa xé miếng dán ngăn mùi sau gáy.
Một làn hương trà xanh nhè nhẹ lan tỏa.
Giang Miên dám thề, trong khoảnh khắc đó hắn thấy đôi mắt của Yến Lăng trở nên đỏ ngầu.
Hắn không chút do dự vòng qua bàn đọc sách, túm lấy cà vạt của Yến Lăng và dâng lên nụ hôn đầu của mình kể từ khi gia nhập Cục Xuyên Nhanh, sau đó lập tức dán lại miếng dán về gáy.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Yến Lăng bị một Omega mạo phạm như vậy. Anh bị kéo hơi ngửa đầu lên, tay vô thức ôm lấy eo của Giang Miên.
Giang Miên cảm thấy mình thật sự có hơi say, hắn thuận thế ngồi vào lòng Yến Lăng, không nhịn được lại cúi xuống hôn anh thêm một cái.
Đôi môi của Yến Lăng mềm mại ngoài dự đoán, vẻ mặt ngẩn ngơ cũng vô cùng dễ thương.
"Ngài Yến, anh cần thuốc ức chế không? Có thể lấy từ trong túi quần tôi."
Omega xinh đẹp nói khẽ, nở một nụ cười ngọt ngào.