Giang Miên mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại.
Cổ họng hắn đau rát, mắt thì vừa sưng vừa đau.
Hắn cũng không hoảng loạn mà cẩn thận quan sát tình cảnh xung quanh.
Căn phòng có khá nhiều đồ xa xỉ và quần áo thiết kế cao cấp, nhưng hầu hết đều được cất trong tủ và ít khi sử dụng. Bên cạnh giường có một chiếc gối ôm hình con gấu lớn đáng yêu, tổng thể không khí khá ấm cúng.
Hắn từ từ vén chăn ngồi dậy, phát hiện trên tủ đầu giường có một bức ảnh gia đình bốn người, cùng một đống khăn giấy đã qua sử dụng.
"...Nhân vật lần này hơi kỳ lạ."
Giang Miên xoa xoa đầu đang hơi choáng váng, đi đến nhà vệ sinh thông với phòng ngủ.
Trong gương là hình ảnh một thiếu niên xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, dáng người mảnh khảnh, nhưng mắt lại sưng đỏ như con thỏ, trông thật yếu đuối mong manh.
Nghĩ nhiều rồi, thì ra những tờ khăn giấy kia chỉ dùng để lau nước mắt.
"Giang Miên, xe của nhà họ Yến sắp đến rồi, sao mày vẫn trốn trong phòng không ra! Nếu làm ngài Yến không vui, mày đừng hòng quay lại nhà này!"
Ngoài cửa vọng vào tiếng hét giận dữ của một người đàn ông trung niên.
"À, vâng."
Giang Miên uể oải đáp lại một tiếng, rồi thong thả thay quần áo. Khi cúc áo ngủ được cởi ra, lộ ra phần xương quai xanh xinh đẹp rõ ràng.
[Đinh... Hệ thống xuyên sách 3.0 xin phục vụ.]
Động tác của Giang Miên hơi khựng lại, rồi tiếp tục thay đồ như bình thường: "Mi cuối cùng cũng đến rồi, nói một chút về cốt truyện đi."
[Vai diễn lần này của ngài là: Anh trai của nhân vật chính thụ Giang Nguyệt, Giang Miên. Nhiệm vụ chính của ngài là: Ngăn cản phản diện Yến Lăng phá hoại thế giới nhỏ.]
"Phá hoại thế giới nhỏ? Lợi hại như vậy?" Hai mắt Giang Miên sáng lên.
Kể từ khi đến với Cục Xuyên Nhanh, hắn chưa bao giờ nhận nhiệm vụ khó như vậy.
Giang Miên mong đợi, nhanh chóng khoác áo phông in họa tiết, tùy ý vuốt tóc một cái.
Hắn vừa nghe hệ thống giải thích về cốt truyện, vừa mở cửa.
Bầu không khí trong phòng khách hơi kỳ lạ, hai vệ sĩ đứng chặn cửa nhìn chằm chằm vào Giang Miên như thể đang phòng bị hắn sẽ nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn.
Người đàn ông trung niên nóng tính kia quả thật là ông cha hờ của hắn, Giang Thừa Vĩ.
"Chẳng lẽ mày định mặc như này để gặp ngài Yến sao?" Giang Thừa Vĩ xoi mói nhìn Giang Miên từ trên xuống dưới, dường như đang xác nhận xem kiện hàng này có đủ tinh xảo hay không.
"Xin lỗi, anh, xin lỗi..."
Và cậu em trai hờ cùng cha khác mẹ của hắn cũng đã khóc sưng mắt, vì quá xúc động, không khí dần lan tỏa một mùi hương nhẹ nhàng của hoa sen trắng.
Giang Miên nín nhịn cơn hắt xì, đọc kịch bản: "Ngài Yến thích những người đơn thuần hơn, dù ông có bảo tôi thay Giang Nguyệt gả qua đó, tôi cũng sẽ bị ngài ấy đuổi ra ngoài."
"Phì, đáng đời." Một người hầu đứng bên cạnh lén nhổ nước bọt.
Giang Nguyệt vẫn đang thút thít: "Anh nói đúng, ba, để con đi! Đây vốn là hôn ước của con với ngài Yến, con không thể hại anh..."
"Tiểu Nguyệt, đừng can thiệp, ba làm vậy là vì tốt cho con."
Giang Thừa Vĩ trừng mắt nhìn Giang Miên một cái, rồi quay sang xoa đầu Giang Nguyệt an ủi, lập tức trở lại hình ảnh người cha hiền lành.
Đúng vậy, lần này Giang Miên phải đóng vai một... Omega "trà xanh" đã bị tất cả mọi người biết tỏng.
Ngay cả pheromone cũng là mùi trà xanh.
Từ nhỏ "hắn" đã mất mẹ, ông bố nhanh chóng dẫn bồ về nhà, rồi sinh ra cậu em trai Giang Nguyệt.
Để tự bảo vệ bản thân, Giang Miên đã sớm học được cách lợi dụng ưu thế của bản thân, ngày ngày giả vờ ngây thơ câu kéo Alpha, ở trường và cả khi ở nhà đều tỏ ra đáng thương, trước mặt sau lưng chèn ép cậu em trai ngây thơ chẳng biết gì của "hắn".
Còn Giang Nguyệt, thân là một đóa sen trắng gần bùn mà chẳng tanh hôi mùi bùn, tự nhiên sẽ dần dần thể hiện ra phẩm chất lương thiện và trong sáng tốt đẹp của bản thân trong mọi hoàn cảnh khó khăn.