“Xem tôi phát hiện được gì này, một con thỏ nhỏ run bần bật.”
Giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt vang lên từ phía trên đỉnh đầu, khiến tim Tống Hạ trầm xuống. Cậu ngẩng đầu lên, chạm phải một đôi mắt sắc lạnh, đầy áp lực.
Chỉ cần nghe giọng là cậu đã đoán ra, đến khi nhìn thấy khuôn mặt thì cuối cùng cũng xác nhận là Cố Du.
Người thừa kế trẻ tuổi của nhà họ Cố, nhân vật tiêu biểu nhất của học viện Gia Đức, đứng trên đỉnh kim tự tháp giới quý tộc.
Cố Du vóc dáng cao gầy, ngũ quan tuấn tú, mang theo vẻ kiêu ngạo bẩm sinh. Cùng một kiểu đồng phục học sinh, nhưng do chất liệu và đường may được chăm chút kỹ càng hơn, mặc trên người hắn lại giống như trang phục đặt riêng cao cấp kiểu dáng cổ điển, khí chất tao nhã.
Cố Du cũng nhìn rõ gương mặt Tống Hạ.
Hắn nhướng mày, đảo mắt liếc nhìn mấy người phía sau Tống Hạ, bỗng bật cười: “Ồ, còn là một mỹ nhân.”
Tống Hạ vội vàng cúi đầu, rũ mắt xuống, ôm đầu gối, co mình lại thành một cục, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân.
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú đầy soi xét của Cố Du đang khóa chặt trên người mình, tựa như dã thú nhìn con mồi.
Cố Du nhìn càng thấy thú vị. Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tống Hạ, giọng điệu dịu dàng nhưng lại ẩn chứa một luồng lạnh lẽo rợn người: “Thỏ con, tôi đang nói chuyện với em đấy. Vừa rồi, em thấy gì rồi đúng không?”
Tống Hạ lướt nhanh mắt nhìn ra phía sau hắn.
Bốn, năm nam sinh cao lớn đứng vây quanh sau lưng Cố Du.
Ai nấy đều mang vẻ mặt kiêu căng, ánh mắt nhìn về phía Tống Hạ chẳng chút thiện cảm chính là mấy tên côn đồ quý tộc ngông cuồng nổi tiếng trong học viện Gia Đức.
Tống Hạ cúi gằm đầu xuống, vai khẽ run lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Rõ ràng cậu không nên xuất hiện ở đây vào lúc này trong lòng Tống Hạ không khỏi hối hận, sớm biết vậy đã tránh đi rồi.
“Không... Tôi không thấy gì cả.” Tống Hạ cố gắng đáp lại, giọng run rẩy đầy sợ hãi.
Dáng vẻ hoảng loạn, bất an ấy khiến vẻ lạnh lùng trong mắt Cố Du dịu lại đôi chút. Hắn bật cười, lại hỏi: “Vậy em có biết tôi là ai không?”
“Biết, biết chứ.” Tống Hạ ngập ngừng đáp.
Ánh mắt Cố Du lạnh hẳn, giọng cũng trầm xuống vài phần: “Vậy chắc em cũng nghe qua rồi, tôi không thích mấy đứa con nít nói dối.”
Hắn tiến lên một bước: “Tôi hỏi lại lần nữa chuyện vừa nãy, em thấy hết đúng không?”
Tống Hạ nhắm mắt lại, im lặng thật lâu như đang vật lộn với nỗi sợ trong lòng, đến mức những người xung quanh cũng chẳng dám giục. Mãi một lúc sau, cậu mới run giọng lên tiếng: “Thấy, thấy rồi.”