Kết Hôn Trên Danh Nghĩa Sau Khi Phân Hóa Thành Omega

Chương 5

Hương rượu mơ trong không khí càng đậm, Khương Nhiên cảm thấy tuyến thể sau cổ nóng rực lên, cả người đỏ bừng chẳng khác gì bé tôm vừa được luộc chín.

Yết hầu cậu trượt lên trượt xuống, cố gắng làm dịu cổ họng đang căng thẳng. Mùi đàn hương trong không khí cũng dần nồng hơn.

Đó là hương pheromone của Khương Nhiên. Bình thường cậu sẽ không ngửi thấy mùi của bản thân nhưng chẳng hiểu sao lúc này lại rõ ràng đến vậy.

Khương Nhiên chụp lấy chiếc gối ôm bên cạnh, vùi mặt vào trong đó, hô hấp dồn dập: “Hôm nay cậu không mang miếng dán cách ly à?”

Lê Sở lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi, đi vội quá nên quên mất.”

Vừa dứt lời, Khương Nhiên liền cảm thấy tuyến thể sau gáy nóng rực lên, khiến cả người cậu run nhẹ, khao khát được tiếp xúc càng lúc càng mãnh liệt, bàn tay đang ôm gối ôm vô thức siết chặt.

Lê Sở hỏi, giọng trầm vang lên bên trên đỉnh đầu cậu: “Bị tôi ảnh hưởng rồi sao?”

Khương Nhiên cố gắng đè nén ham muốn muốn nhào tới, bật dậy khỏi ghế sofa, tay phải ôm lấy tuyến thể đang gần như muốn phá da mà trồi lên, không ngoảnh lại, bước nhanh về phía phòng ngủ, giọng nói lộ rõ vẻ không ổn định: “Tôi đi lấy thuốc ức chế, trong tủ lạnh còn đồ ăn thừa, cậu tự lấy ra hâm nóng đi.”

Về tới phòng, Khương Nhiên lao tới tủ đầu giường, lục tìm ống thuốc ức chế, chân tay bủn rủn đến mức suýt chút nữa không đứng vững, tới khi mũi kim sắc nhọn chích vào da, đầu óc mới dần tỉnh táo trở lại.

Cậu ngã người xuống chiếc giường mềm mại, nằm yên, chờ cơn khác thường ở tuyến thể và cơ thể dần dịu đi.

Đây chính là ảnh hưởng mà độ tương thích cao mang lại, chỉ với pheromone của đối phương cũng đủ khiến cậu bước vào kỳ phát tình giả.

Để tránh việc này xảy ra, mỗi lần ra ngoài cậu đều dán miếng cách ly và khi Lê Sở đến nhà cũng đều tự giác làm theo.

Hôm nay chắc là giống như cậu, bị người nhà ép cưới đến phiền lòng, ngay cả chuyện này cũng quên mất.

Nghĩ vậy, cảm giác nóng rát sau gáy cũng gần như tan biến, Khương Nhiên chống tay ngồi dậy, lấy một miếng cách ly từ tủ đầu giường, bóc ra rồi dán lên tuyến thể, sau đó mới rời khỏi phòng.

Vừa mở cửa, mùi khét xộc thẳng vào mặt, Khương Nhiên thầm kêu không ổn, bước vội hai bước chạy tới phòng bếp.

Tiếng nước xối xả vang lên không dứt, bóng lưng cao lớn của Lê Sở hơi khom xuống, đang ra sức tiêu hủy "chứng cứ". Nghe thấy cậu tới, anh tắt vòi nước, quay đầu lại, gương mặt đầy vẻ áy náy.

Khương Nhiên đưa tay ôm trán, đi tới kéo tay anh ra khỏi bếp, ấn anh ngồi xuống ghế ăn.

Từ trên cao nhìn xuống gương mặt Lê Sở, ánh mắt giao nhau, Lê Sở lên tiếng: “Nhiên Nhiên, xin lỗi.”