Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt Thẩm Lãng càng thêm rõ nét. Đôi mắt đào hoa sâu hút của anh lúc này đầy mê đắm, nhìn cô đắm đuối, khiến lòng người ngây ngất.
Không giống lần trước, khi trời tối mịt, cô lại còn bị bỏ thuốc.
Cô đồng ý lấy anh, ngoài việc không còn đường lui, một phần cũng vì anh đẹp trai, có thể bảo vệ cô.
Còn hơn bị mấy gã ba lăng nhăng tính kế, hay phải gả cho ông già xấu xí.
Thẩm Lãng cắn khẽ vành tai cô: “Nghĩ gì thế? Làm chuyện này mà còn thất thần à?”
Anh cảm thấy bản thân chưa đủ nhiệt tình, liền càng thêm mạnh bạo, khiến đầu óc Giang Xán hoàn toàn trống rỗng, trong tâm trí chỉ còn lại mỗi mình Thẩm Lãng.
Giường gỗ bắt đầu phát ra những tiếng cót két, Giang Xán mím môi không chịu rêи ɾỉ, nhưng Thẩm Lãng dùng đầu ngón tay tách môi cô ra, khiến cô phải bật thành tiếng.
Giọng cô vốn đã ngọt, khẽ gọi lên một tiếng là khiến người ta máu nóng sôi trào.
Mãi sau đó, âm thanh rung lắc của chiếc giường mới dần lắng xuống, Thẩm Lãng ôm cô vào lòng: “Còn đau không?”
Anh không còn lúng túng như lần trước, tiến bộ thấy rõ, khiến Giang Xán thấy thoải mái. Cô thở dốc đáp: “Cũng ổn. Chỉ là cái giường này hơi rung, có bị sập không đấy?”
Vừa cưới xong, Thẩm Lãng khí huyết căng tràn, một lần sao mà đủ. Anh siết eo cô lại, bắt cô ngồi lên người mình: “Có sập cũng không để em ngã. Anh nằm dưới cho em.”
Giang Xán bị bất ngờ, rít nhẹ một hơi.
Đến khi mọi chuyện thật sự kết thúc, cô vừa buồn ngủ vừa mệt, mắt díp lại không mở nổi, nhưng người thì dính dáp khó chịu, muốn đi rửa ráy một chút. Cô gọi Thẩm Lãng đi lấy nước, mơ màng sắp ngủ thì lại nhớ đến tiền, liền bật dậy, khoác vội áo mỏng, gom hết tiền cho vào hòm đồ cưới, khóa lại cẩn thận.
Xong đâu đấy, cô nhét chìa khóa dưới gối rồi mới yên tâm nằm xuống.
Thẩm Lãng cười khẽ: “Em còn tỉnh táo thế kia, hay là thêm lần nữa nhé?”
Giang Xán không đáp, giả vờ không nghe thấy.
Thẩm Lãng vén màn đi lấy nước. Trong phòng đã có sẵn phích nước nóng và chậu, nhưng nước nóng quá, phải ra sân pha thêm ít nước lạnh. Khi anh pha nước xong quay vào, Giang Xán đã ngủ mất rồi.
Anh hơi nhướng mày, cong môi ôm cô vào lòng, dùng khăn ấm lau người cho cô.
Ừ, thật sự chỉ là lau người.
Giang Xán dù ngủ nhưng chưa say hẳn, bị quấy rầy mãi phát bực, túm tay anh cắn một cái: “Anh phiền quá.”
Giọng nói mềm như bông, ngay cả tức giận cũng giống đang làm nũng.
Anh đặt cô xuống, rồi ra ngoài dội nước tắm, đầu óc toàn nghĩ đến Giang Xán.
Cô là học sinh cấp ba, học giỏi nhất trường Trung học Số Một huyện, gia cảnh không khá giả, hè và đông đều ở lại huyện đi làm. Hồi học cấp hai thì làm phục vụ trong quán ăn, đến cấp ba thì đi dạy thêm.
Nghe nói học trò của cô đông lắm, mà điểm số ai cũng tăng vùn vụt.
Chỉ tiếc, cô không đậu đại học, sau đó lại xảy ra chuyện kia.