Từ góc nhìn của cậu không thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn được vệt máu đặc sệt đang loang dần từ phòng ra đến tận thang máy.
Chiều rộng… gần bằng vòng ngực của một người đàn ông trưởng thành.
Tông Nhạc điềm nhiên dời mắt đi, đúng lúc nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ xa, tiếp theo là một tiếng la hoảng:
“Quỷ vực… quỷ vực vỡ rồi!”
“Chuyện gì vậy, mới hình thành chưa tới nửa tiếng mà? Chẳng lẽ có đại thần ra tay?”
“Không thể nào, nhiệm vụ lần này có chia đại thần đâu.”
“Nhưng ngoài mấy người trên bảng xếp hạng, còn ai có bản lĩnh phá vỡ quỷ vực trong thời gian ngắn thế này?”
“Mau nhìn kìa! Có người sống bước ra từ phòng khám rồi!”
Cả nhóm quay đầu nhìn đồng loạt, nhưng khi thấy rõ mặt Tông Nhạc, tất cả đều hiện vẻ thất vọng.
Một cô gái tóc nhuộm xanh là người phản ứng đầu tiên, hậm hực đá vào chân tường.
“Má! Mừng hụt. Tưởng đại thần, hóa ra là NPC! Thảo nào quỷ vực vỡ rồi mà nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành!”
Câu nói này như phát tín hiệu, nhóm nam nữ trẻ tuổi ăn mặc kỳ quái, khoác đồng phục bệnh nhân kia lập tức thu lại ánh mắt, nhanh chóng tụ lại thành một nhóm, cúi đầu bàn bạc.
Vài từ rơi rớt vang đến tai Tông Nhạc:
“Gì mà làm ầm lên thế, không phân biệt nổi NPC với người chơi à?”
“NPC mắt đen hoàn toàn, dễ nhận ra lắm mà. Cậu đâu còn là người mới, hồi trước chắc không đọc kỹ hướng dẫn tân thủ rồi.”
“Thôi bỏ đi, quỷ dị chưa bị trừ khử, còn phải tìm ra kẽ hở trong quy tắc nữa.”
“Giờ đã chết hơn mười người, may mà quỷ vực nứt kịp, không thì hôm nay cả đội đi đời.”
“Thành phố Quế Dật đúng là phó bản cấp tối hậu do hệ thống chủ đánh dấu, nhiệm vụ B cấp mà đã xuất hiện quỷ dị có quỷ vực, đúng là nghịch thiên.”
“Mà nói mới nhớ, cái quỷ dị này bình thường rất ổn định, sao đột nhiên tăng đột biến, còn tạo cả quỷ vực? Có ai chọc giận nó à?”
…
Âm thanh mỗi lúc một xa, cuối cùng tan biến trong không gian.
Tông Nhạc cúi đầu đi nhanh, mắt dán chặt vào túi thuốc trong tay, chỉ hận không thể nhìn xuyên qua cái túi nhựa ấy mà chui vào luôn cho xong.
Lúc này cậu chỉ cầu mong một điều — đám người đó đừng để ý đến mình.
Không hề hay biết, sau lưng cậu, bảng LED đang treo lặng lẽ nhấp nháy, dãy số đỏ thẫm trên đó lặng lẽ thay đổi lần nữa:
[Số người đang chờ khám: 21]