Nhật Kí Làm Thêm Trong Thế Giới Quỷ Dị

Chương 4

“Bác sĩ, thật ra... sau khi xuất viện lần này, tôi vẫn luôn suy nghĩ về một chuyện.”

Từ đầu buổi khám đến giờ mọi thứ đều suôn sẻ, cuối cùng Tông Nhạc cũng không nhịn được mà hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng.

“Tại sao bầu trời vẫn luôn đen kịt, chưa từng sáng lên lần nào?”

Dưới ánh đèn huỳnh quang trắng lóa trong phòng, con ngươi của chàng trai phản chiếu rõ ràng cảnh tượng mà cậu đang nhìn thấy.

Bầu trời đen đặc, đặc quánh như mực tàu pha quá tay không bao giờ loãng ra được, tầng mây vần vũ chẳng khác nào mô chết bị hoại tử.

Một vầng máu nguyệt to lớn treo lơ lửng ở chính giữa bầu trời như một con mắt sưng tấy đang thối rữa, đầy những sợi tơ máu đỏ sậm chằng chịt, từ đó rỉ ra thứ chất lỏng sệt sệt hệt như dịch viêm.

Thỉnh thoảng có vài ngôi sao cố gắng xuyên qua bóng tối dày đặc kia, nhưng ánh sáng yếu ớt của chúng nhanh chóng bị hào quang máu nguyệt nuốt chửng – như bị hòa tan trong dịch dạ dày của một con quái vật khổng lồ – rồi biến mất hoàn toàn.

Bác sĩ bật cười: “Nếu không phải màu đen, thì bầu trời nên là màu gì?”

“...”

Chàng trai dường như bị câu hỏi đó làm cho khựng lại, thần sắc bỗng trở nên trống rỗng, lạc lõng.

“Tôi cũng không biết.”

Một lúc sau, cậu lẩm bẩm: “Nhưng ít nhất... mặt trăng không nên có màu như thế.”

“Thế anh có từng nghĩ rằng, có khi thế giới vốn đã luôn như vậy?”

Không phải. Thế giới không phải như thế.

Một giọng nói nào đó trong sâu thẳm tâm trí Tông Nhạc không ngừng thì thầm bên tai cậu.

Cậu nhớ dường như đã có người từng nói cho mình biết, cái gọi là “hiện thực”, cái gọi là “bình thường”, rốt cuộc phải trông như thế nào.

Một tiếng tạch nhẹ vang lên, bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng dậy từ sau bàn: “Đơn thuốc xong rồi.”

“Bệnh tình của anh có chút dao động, tôi đã kê thêm vài loại thuốc mới. Hướng dẫn và cách dùng tôi đã viết vào hồ sơ bệnh án, về nhà nhớ uống thuốc đúng như chỉ dẫn. Còn nữa, đã biết mình có bệnh, thì đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này nữa, nên sống thực tế, nhìn vào những gì đang có.”

“Vâng, tôi nhớ rồi.” Tông Nhạc nhận đơn thuốc: “Vậy tôi đi ra quầy thanh toán phải không ạ?”

“À, không cần đâu, thanh toán ngay tại chỗ tôi luôn.”

Nhắc đến thanh toán, thái độ của bác sĩ lập tức trở nên dễ chịu, không còn chút khó chịu nào như trước:

“Tổng cộng là 3221 tệ. Tiền mặt hay quét mã?”

“Á?” Tông Nhạc giật nảy mình.

“Nhưng... theo tôi biết, mấy loại thuốc này chỉ khoảng một trăm tệ thôi mà.”