Liễu Cầm luôn là một người phụ nữ kiên cường, từ nhỏ đến lớn Vưu Thanh chưa bao giờ thấy mẹ khóc như thế này.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Cô ngồi lên giường, dịu dàng vỗ nhẹ lưng mẹ để an ủi.
“Là vì bánh bao bán không được hả mẹ?” Cô rón rén đoán: “Không sao đâu, lần sau mình đổi nhân khác. Nếu không bán ở nhà giám đốc Lâm nữa thì mình ra ngoài các con phố, vừa đi vừa bán —.”
“Không phải... mẹ buồn không phải vì thế đâu... hu hu hu...”
Liễu Cầm khóc một hồi, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe sưng húp.
Vưu Thanh vội đưa khăn nóng mới vắt khô cho mẹ, rồi đỡ bà ngồi dậy.
“Mẹ tranh thủ dậy sớm đạp xe đi sớm một chút, còn chưa tới cổng nhà giám đốc Lâm thì đã thấy từ xa —.”
Liễu Cầm vừa nói, nước mắt lại như chuỗi hạt ngọc bị đứt dây, rơi lã chã từ đôi mắt sưng đỏ. Bà dùng khăn nóng lau mặt một cái, rồi lấy tay che miệng lại, vừa giận vừa đau lòng mà nghẹn ngào:
“Mợ năm của con cũng đem cả xửng bánh bao ra đó bán, người ta còn đang xếp hàng mua của bà ấy nữa kìa... mẹ còn đi bán làm quái gì nữa chứ... hu hu hu...”
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống gò má đã bắt đầu có nếp nhăn, rơi mãi không ngừng được.
Cả nửa đời người gian khổ mà bà còn không rơi một giọt nước mắt, vậy mà hôm nay lại bị người thân ruột thịt đâm sau lưng, mới là điều khiến bà thấy tủi hổ nhất.
Vưu Thanh ngẫm lại một chút là hiểu ngay.
Bảo sao.
Bảo sao sáng nay mợ năm giúp hai mẹ con gói một nửa bánh bao rồi vội vàng nói quên mất dượng năm dặn là hôm nay có khách đến chơi, phải về nhà mua đồ chuẩn bị.
Hóa ra là bận việc như thế đấy.
Mấy hôm trước giám đốc Lâm còn tốt bụng nhắc Liễu Cầm rằng nhà ông ấy vừa xây xong nhà nhỏ có sân vườn, mấy ngày tới có nhóm thợ xây đến làm, buổi trưa cần ăn cơm, bảo bà nấu ít đồ ăn đem bán kiếm thêm chút tiền tiêu.
Người ngoài còn biết hai mẹ con sống khó khăn nên lâu lâu nhắc nhở, giúp đỡ đôi chút. Còn người thân trong nhà thì lại nhảy vô giành ăn một cách trơ trẽn.
Đồ đáng ghét!
Vưu Thanh cắn môi, siết chặt nắm tay.
Một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, cô — một nhân viên văn phòng vắt kiệt sức ở công ty nước ngoài — đang trên chuyến tàu điện ngầm về nhà sau giờ tan tầm, ôm theo món quà kỷ niệm năm năm của công ty là một cái bàn phím không dây. Vừa đi, cô vừa hí hửng lướt đọc bộ truyện đang hot dạo này: một bộ tiểu thuyết thể loại niên đại bối cảnh thập niên 70.
Trong truyện gốc chỉ dùng vài ba câu hời hợt để lướt qua tuổi thơ bi kịch của nữ phụ pháo hôi – Vưu Thanh, nhưng khi trở thành chính người ấy trong truyện, cô mới thực sự cảm nhận và thấu hiểu tại sao sau này Vưu Thanh lại trượt dài trên con đường sai trái!