Hỷ Sự Hoa Điền

Chương 3

Cũng chẳng phải hắn nhất định muốn cao hơn người khác vài phần, chỉ là… một nam nhân mà còn thấp hơn cả thê tử tương lai của mình, chẳng phải cũng quá mất mặt rồi sao!

Huống chi Quảng Hàn Tiên lại yếu ớt đáng thương như thế, đúng là kiểu người cần được che chở và yêu thương.

Hắn bất giác nhớ tới một phương thuốc dân gian ở quê nhà Thanh Châu phủ, nghe nói nam nhân dù đã trưởng thành rồi, uống vào vẫn có thể cao lên được, trước kia hắn luôn cho đó là chuyện hoang đường ngu muội, nhưng giờ thì lại bỗng có chút động tâm muốn thử.

Ngay khi hắn còn đang mải nghĩ ngợi, thì Quảng Hàn Tiên cách hắn chỉ một cánh tay chợt lên tiếng: “Ngươi từng chơi qua nam nhân chưa?”

Thời Dịch Chi mặt lập tức nóng bừng, khẽ lắc đầu: “Chưa từng.”

“Vậy từng lấy vợ sinh con chưa?” Quảng Hàn Tiên lại hỏi.

“Chưa có.”

“Còn tiểu thϊếp hay thông phòng gì đó?”

“Cũng đều không có.”

“Ngươi…” Hỏi đến đây, sắc mặt Quảng Hàn Tiên cuối cùng cũng thay đổi đôi chút: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Sinh vào năm Thịnh Nguyên thứ bảy, hai mươi mốt tuổi, tính tuổi ta là hai mươi ba.”

Nhắc đến tuổi tác, Thời Dịch Chi cũng không ngại ngần gì.

Tuy rằng bạn bè đồng lứa với hắn phần lớn đều đã thành gia lập thất, có người nhi tử cũng đã lên ba lên bốn, nhưng Thời Dịch Chi chưa từng thấy sốt ruột.

Hắn không muốn cả đời chỉ sống tạm bợ với thê thϊếp nhi tử, mà là mong cầu một mối tình tương kính như tân, một đời đồng hành.

Quảng Hàn Tiên nghiêng đầu nhìn hắn, trầm mặc một lúc, sau đó lại hỏi tiếp:

“Vậy nên ngươi mua ta về là vì…” Y đưa ngón cái và hai ngón tay tạo thành vòng tròn, đưa lên miệng, đột ngột lè lưỡi làm động tác liếʍ, dáng vẻ phong lưu mà không dung tục: “Là vì cái này sao?”

Lúc đầu Thời Dịch Chi còn chưa hiểu, nhưng khi chạm phải ánh mắt cười như có như không kia của Quảng Hàn Tiên, hắn đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn lập tức đứng phắt dậy, loạng choạng lùi lại mấy bước, không chỉ không dám nhìn Quảng Hàn Tiên, mà cả gương mặt cũng đỏ bừng lên mất kiểm soát.

“Chuyện… chuyện này thật sự là tổn thương thuần phong mỹ tục!”

Lời vừa dứt, hắn mới thấy hối hận, nói thế chẳng khác nào mắng người ta ngay trước mặt.

Dù sao nơi đây cũng là Nam Phong Quán, mà Quảng Hàn Tiên lại là đầu bảng được dốc lòng bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn. Nói thế, chẳng phải là xúc phạm y sao?

Nhưng Quảng Hàn Tiên lại chẳng hề tức giận, ngược lại còn chống tay lên bàn con mà cười ngả nghiêng.

Y cười rất vui vẻ, cười đến sinh động, cười đến mức khóe mắt khóe mày cũng mang theo một tầng hồng nhàn nhạt.

“Là ta nói sai rồi, ngươi đừng giận ta được không?” Quảng Hàn Tiên ngồi thẳng dậy, đưa tay kéo nhẹ tay áo Thời Dịch Chi: “Vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đến đây là vì điều gì?”