Thẩm Minh Ngọc liếc nhìn anh một cái.
“May mắn được một thầy giáo dạy. Chính xác thì gọi là tâm lý học.”
“Tâm lý học?” Tiêu Cảnh Xuyên vốn có tầm hiểu biết khá rộng, nghe vậy liền nhíu mày: “Hình như đây là môn học phổ biến bên Mỹ, đúng không?”
Thẩm Minh Ngọc gật đầu nhẹ, gần như không ai nhận ra, cũng không nói thêm gì.
Tiêu Cảnh Xuyên hiểu ngay, có lẽ thầy giáo của cô là một du học sinh từ nước ngoài. Mà thời buổi này, những ai từng du học đều gặp khó khăn khi trở về, sợ rằng hỏi thêm sẽ làm cô khó xử, anh bèn đổi chủ đề.
“Vừa nãy cô đi xem mắt à?”
Câu hỏi này thực sự có chút mạo phạm, nhưng Tiêu Cảnh Xuyên lại không nhận ra điều đó.
Thẩm Minh Ngọc thoáng sững lại rồi gật đầu.
“Anh trai tôi đang trong quân ngũ, em trai tôi vẫn chưa tốt nghiệp. Bên văn phòng thanh niên trí thức cứ giục tôi về nông thôn. Gia đình và tôi đều không muốn, nên cách duy nhất chỉ có thể là kết hôn.”
Tiêu Cảnh Xuyên lập tức đứng thẳng người, chân mày cau lại, định nói gì đó nhưng Đàm Bỉnh Khiêm từ trong chạy ra, khuôn mặt đầy vẻ phấn khởi, ngắt ngang lời anh.
“Khai rồi! Khai hết rồi!”
Đàm Bỉnh Khiêm làm theo cách của Thẩm Minh Ngọc, dẫn người đàn ông áo sơ mi trắng đi lướt qua từng tên trong nhóm của Vương Binh.
Không ngờ, cả đám người của Vương Binh đều kinh ngạc thốt lên: “Lão đại!”
Hóa ra, người đàn ông áo sơ mi trắng không chỉ là đồng bọn, mà còn là thủ lĩnh của cả nhóm. Đến chính anh ta cũng cạn lời. Công an không hỏi cung ra được gì, nhưng lại bị chính đồng bọn “bán đứng”.
Không thể giấu được nữa, anh ta đành phải khai nhận.
Đàm Bỉnh Khiêm ghi xong lời khai, chạy ra ngoài, nội tâm đầy kích động.
“Đồng chí Thẩm, cô đúng là thần kỳ! Cô không biết đâu…” Anh ấy thao thao bất tuyệt, không ngừng khen ngợi rồi tỏ ra kinh ngạc.
Thẩm Minh Ngọc: “…”
Tiêu Cảnh Xuyên: “…”
Không nhịn được nữa, Tiêu Cảnh Xuyên lén đá Đàm Bỉnh Khiêm một cái.
“Im miệng!”
Đàm Bỉnh Khiêm lập tức đưa tay bịt miệng mình, giơ một ngón tay lên, liếc nhìn Tiêu Cảnh Xuyên.
“Cuối cùng, hỏi một... không, hai câu thôi.”
Anh ấy lại giơ thêm một ngón tay nữa.
“Đồng chí Thẩm, làm sao cô biết được người đàn ông này là đồng bọn của Vương Binh? Lúc đó rõ ràng chỉ có bốn người của Vương Binh bỏ chạy, nếu anh ta cũng là đồng bọn, đáng lẽ thấy chúng tôi truy đuổi thì anh ta cũng phải chạy chứ?”
Thẩm Minh Ngọc gật đầu.
“Đúng vậy. Khi các anh truy đuổi, có hai tình huống xảy ra.”
“Một là người bình thường, khi bất ngờ gặp tình huống như vậy, chắc chắn sẽ hoảng sợ mà tránh xa. Ngay cả nếu có tò mò muốn xem thì cũng sẽ đứng ở một nơi an toàn.”
“Hai là những kẻ phạm tội các anh đang truy bắt. Vì sợ bị bắt, họ sẽ cố gắng chạy trốn thật nhanh.”
“Nhưng người đàn ông mặc áo sơ mi trắng này thì không giống cả hai. Đầu tiên, anh ta bình tĩnh quan sát xung quanh. Sau đó, khi thấy một trong những tội phạm ra hiệu bằng ánh mắt, anh ta mới cầm sách thong thả đi về hướng đông.”
“Hành động thong thả đó là để tránh bị nghi ngờ, giả vờ tỏ ra bình tĩnh. Nhưng không ngờ, chính thái độ như không có gì liên quan lại tố cáo anh ta.”
Đúng là như vậy, người bình thường khi gặp công an truy bắt tội phạm sẽ lập tức tránh xa. Hành động của anh ta lại rất khác thường.
Chỉ có Thẩm Minh Ngọc mới có thể nhìn ra điều này. Những người khác hoặc là mải tránh xa, hoặc là tập trung xem náo nhiệt, hoàn toàn không chú ý đến.
Đàm Bỉnh Khiêm cảm thán: “Đúng là thông minh ngược lại bị thông minh hại!”
“À đúng rồi, còn câu thứ hai. Cô bảo tôi dẫn tên đầu sỏ của bọn Vương Binh đi đối diện với chúng, làm sao cô biết chúng sẽ khai?”
“Tôi không biết.” Thẩm Minh Ngọc nói một cách thản nhiên: “Tôi chỉ gợi ý cho anh. Nếu không thành thì thôi, nhưng nếu thành công, chẳng phải các anh lời to sao?”
“Thực tế chứng minh, cách của tôi khá hiệu quả.”
Đây chỉ là một chút kỹ thuật nhỏ trong thẩm vấn.
Những tên như Vương Binh không chịu khai là vì chúng tin rằng tên đầu sỏ sẽ không bị lộ.
Nhưng khi Đàm Bỉnh Khiêm bất ngờ dẫn tên đầu sỏ của chúng đến đối diện, sự ngạc nhiên không thể tin nổi đã làm lộ phản ứng thật của chúng.
Trong tâm lý học, điều này gọi là “Hiệu ứng sụp đổ quyền uy”. Nghĩa là, hình ảnh quyền uy của một nhân vật nào đó trong lòng mọi người hoàn toàn sụp đổ sau một sự kiện bất ngờ. Bản chất của nó là sự mất cân bằng nhận thức, từ niềm tin tuyệt đối chuyển thành sự mất kiểm soát cực độ.
Đó chính là điều đã xảy ra với bọn Vương Binh.