Người Chơi Phản Loạn [Thực Tế Ảo]

Chương 1.1

“Một con bọ bay lên,

Bẻ gãy cánh nó,

Chọc mù mắt nó,

Khiến nó không thể bay tiếp.

Thần nói muốn đào trái tim nó ra,

Lấy đi xương cốt của nó,

Con hổ không nghe lời, thì đào cho nó một cái bẫy.

Sâu bọ lột xác bò ra từ cái bẫy,

Ăn hết con này đến con khác,

Ăn hết con này đến con khác.”

Mấy NPC trẻ con vừa hát đồng dao thiếu nhi quỷ dị vừa chơi đùa bên cạnh cổng vòm cách Thần điện không xa.

Phục Hướng Quân càng nghe càng bực, đứng trước bậc thang cũ nát của Thần điện, liên tục ngóng vào bên trong.

Sếp tui đâu?

Ông sếp của tui đi đâu rồi vậy?

Lần lượt từng tên thú nhân chỉ mặc áo thun quần đùi đi chân trần từ điểm hồi sinh Thần điện đi ra.

Ở giữa còn lẫn lộn vài con hình thú.

Phục Hướng Quân xác nhận ánh mắt với tất cả những người chơi đó, đều không phải sếp của hắn.

Rõ ràng sếp đã nói với hắn, sếp sẽ nằm trong đợt người chơi vừa được duyệt lần này.

Không lẽ trong hiện thực có việc gì chậm trễ?

Hắn đã tốn cả 100 bạc để mua một vé quay về thôn Tân thủ!

Cho đến giờ, những người có thể có 100 bạc trong game này đều là đại gia.

“Đây là Thần điện của chúng ta? Thật là vừa cũ vừa nát vừa nhỏ!”

“Ôi mẹ ơi! Không thể tin nổi, đủ làm tui sợ 3 năm! Tui cứ tưởng quảng cáo nói láo, không ngờ…. Mẹ ơi, không phải tui xuyên không thiệt à? Thực ra đây là một thế giới chân thực đúng không?”

“Bầu trời! Mặt đất! Không khí!!!!!”

“Tui vậy mà có xxx?”

“Tui xem thử, xem thử?”

“Cút đi!”

“Bên kia hình như có NPC tiểu thú nhân? Thật là chân thật.”

“Giao diện trò chơi đâu? Sao tui không thấy giao diện?”

“Giao diện trò chơi là quyển sổ bằng da sinh ra cùng mi ấy, hay mi vứt rồi? Cái đó mà mất phải tốn 20 bạc để mua lại đấy!”

“Cái này à? Đây là giao diện trò chơi?”

Có người từ trong túi vải thô móc ra một quyển sổ cũ kỹ, không thể tin nổi và không thể nào tin nổi hiện lên đầy mặt.

“Đúng vậy, chính nó!”

“Đơn sơ vậy à? Không có quang não, chí ít cũng phải có cái đồng hồ chứ.’

“Đằng trước có phải Thôn tân thủ của chúng ta không?”

Phía nam Thần điện, cách khoảng 2-300m, có một thôn trang.

Trên con đường đá nối thôn trang và Thần điện có một kiến trúc trông như tàn tích cổng vòm bằng đá.

Cái cổng vòm thiếu một đoạn trên đỉnh này tựa như phân chia thôn trang và Thần điện thành hai thế giới.

Người địa phương tuyệt đối sẽ không đi qua cổng vòm về phía Thần điện, kể cả con nít không hiểu chuyện.

Những thú nhân đang bận rộn trong thôn, nhìn những thú nhân mặc đồng phục lần lượt đi qua cánh cổng vòm kia vào thôn của họ. Biểu cảm trên mặt tựa như nhìn thấy xác sống bò từ mồ ra sắp xâm lấn thôn của họ.

Người chơi mới nhiệt tình chào hỏi những NPC này, hi vọng có thể nhận vài nhiệm vụ.

Kết quả những thú nhân này ai có con thì dắt con, không có con thì dắt người thân, nhanh chóng xoay người chạy về nhà mình, còn đóng chặt cửa lại.

“Chuyện gì thế?”

“Người chơi cũ đâu? Sao không thấy người chơi cũ?”

“Vừa nãy hình như tui thấy một người.”

Các người chơi mới không hiểu gì, tìm người chơi cũ khắp nơi, hy vọng được người chơi cũ giải đáp thắc mắc.

Thấy điểm hồi sinh Thần điện không còn người chơi mới ra nữa, Phục Hướng Quân quyết định offline liên hệ sếp của hắn.

Nếu sếp cố tình cho hắn leo cây, hắn nhất định bắt tên kia bồi thường 100 bạc!

Tiếng chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác, không ai bắt máy.

Phục Hướng Quân nhíu mày, không biết sếp đang không tiện nghe máy hay là xảy ra chuyện gì rồi.

Nghĩ lại, hôm nay trước khi online, mí mắt của hắn cứ nháy hoài.

Phục Hướng Quân mở cổng chính nhà mình sang nhà bên cạnh.

Cổng chính khép hờ.

Phục Hướng Quân nhanh chóng từ bên hông móc súng ra, cẩn thận đẩy cửa vào.

Cả đường yên tĩnh.

Cho đến thư phòng.

Trên sàn thư phòng có một thi thể bị bắn thủng đầu.

Quạt trần trên đỉnh đầu quay vèo vèo.

Sếp hắn ngồi trên sô pha cũ, trên đầu mang mũ giáp trò chơi, cánh tay, trái tim, và huyệt thái Dương đều gắn chip giám sát, đầu dựa vào lưng ghế sô pha, hai tay gác trên tay vịn, người vẫn không nhúc nhích.

Lúc này, tim Phục Hướng Quân đập hơn 180 lần/phút.

Phục Hướng Quân hít sâu, bước nhanh đến sô pha, dùng một ngón tay thăm dò hơi thở của sếp.

Còn thở, sống!

Lại xem máy giám sát sinh tồn bên cạnh, nhịp tim, huyết áp, sóng điện não, hình như tất cả đều bình thường.

Sóng điện não hơi chập chùng hơn tí so với khi nằm mơ.

Phục Hướng Quân thở hắt ra, tuy không rõ vì sao sếp không xuất hiện ở Thôn tân thủ Thiên Tàn Cốc, cũng không rõ tại sao không nghe điện thoại – mũ giáp trò chơi có thông báo cuộc gọi đến.

Xử lý thi thể trước đã.

Đang ở khu vực chiến tranh, còn buôn bán súng ống đạn dược, phải tập quen với chuyện này.

Nhưng mà sếp hắn đúng là càng ngày càng vô tâm, xử lý sát thủ xong, còn có thể ngồi trong phòng có thi thể sát thủ chơi game.

Cho dù họ chuẩn bị rời khỏi đây ngay cũng không được tùy tiện như thế chứ hả?

Hắn thực sự nghĩ, sếp hắn nên đi khám tâm lý.