Editor: Ấu Nhi Viên Hiệu Trưởng
Tạ Chước Hoa càng nghĩ càng hoảng, lập tức chạy tới Hoa Chương Cung xin yết kiến phụ hoàng:
“Phụ hoàng, Sở Tẫn căn bản chưa chết. Hắn chỉ giả chết thôi! Hắn sẽ mang binh quay về hoàng cung!”
“Phụ hoàng, tuyệt đối không thể để hắn sống sót!”
Hoàng đế nghe xong, như thể vừa nghe được một chuyện nực cười vô cùng.
Ông ta cúi đầu, uống một ngụm rượu mỹ nhân dâng lên, thờ ơ nói: “Chỉ là một kẻ què, hắn có thể làm nên trò trống gì.”
“Phụ hoàng!”
Mùi rượu tràn ngập trong cung điện, nhìn thấy hoàng đế kéo mỹ nhân bên cạnh đè xuống, Tạ Chước Hoa sợ hãi đến mức lập tức đứng dậy, xoay người bỏ ra ngoài.
Nàng ngầm sai người âm thầm điều tra tung tích của Sở Tẫn.
Tạ Chước Hoa điều tra suốt ba năm.
Ngoài một số cung nữ, thái giám bị mua chuộc, còn lại nàng không lần ra được chút dấu vết nào của Sở Tẫn.
Thế nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến Tạ Chước Hoa bất an lo sợ.
Sở Tẫn quả nhiên vẫn còn nhớ đến nàng!
Hắn có thể mua chuộc nhiều cung nữ, thái giám như vậy, chẳng phải là để nắm tin tức của nàng sao?
Không được!
Tuyệt đối không thể để bi kịch kiếp trước tái diễn!
Ba năm sau.
Sở Tẫn khởi nghĩa ở Tây Bắc, dẫn đại quân liên tục công phá thành trì, chẳng bao lâu đã tiến thẳng đến kinh thành.
Hoàng đế sợ đến mức rượu cũng không dám uống, mỹ nhân cũng chẳng còn tâm trí sủng hạnh, mỗi ngày lên triều chỉ biết mắng chửi, ra lệnh gϊếŧ người.
Tạ Chước Hoa còn hoảng hơn cả ông ta!
Sở Tẫn đã trở lại, tay nhuốm máu.
Chẳng lẽ số phận kiếp trước, nàng vẫn không thể trốn thoát?
Cùng lúc đó.
Ngoài cổng thành.
Sở Tẫn siết chặt chiếc bình sứ trong tay.
Đây là thuốc mà ba năm trước Ngũ công chúa sai người gửi cho hắn.
Nhờ có nó, hắn mới có thể hồi phục nhanh đến vậy, chỉ mất nửa năm đã có thể cưỡi ngựa, bắn cung, ra chiến trường lần nữa.
Dù thuốc đã dùng hết từ lâu, nhưng hắn vẫn luôn mang theo bình thuốc bên người.
Rảnh rỗi, hắn lại lấy ra ngắm nghía.
Hắn giơ bình thuốc lên trước mặt, như thể muốn xuyên qua nó mà nhìn thấy người mình vẫn ngày đêm nhớ thương.
Ánh mắt hắn đầy cố chấp và khát khao chiếm hữu.
Khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười gần như điên loạn. Hắn lẩm bẩm:
“Chỉ có nàng… chỉ có nàng là thật lòng với ta…”
“Không ai được phép cướp nàng khỏi tay ta, không ai được phép…”
“Ngũ công chúa, Tạ Lan Âm…”
“Lan Âm…”
Ngày mai, hắn sẽ tiến vào hoàng cung.
Lão hoàng đế đã khiến hắn tan nhà nát cửa, nhất định phải chết. Còn nếu Ngũ công chúa trách hắn, hắn sẽ giấu nàng đi.
Hắn sẽ đem tất cả những gì trân quý nhất trên đời dâng lên cho Ngũ công chúa, chỉ mong nàng chịu nhìn hắn một lần.
Hắn khẽ vuốt chiếc bình sứ, ánh mắt hướng về phía hoàng cung.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, ánh lửa từ đuốc ngoài hoàng cung đã rực cháy bầu trời.
Khắp nơi vang lên tiếng la hét.
Tạ Lan Âm đứng trước cửa sổ, nhìn ánh sáng rực rỡ phía chân trời, bất giác nhớ lại lần đầu gặp Sở Tẫn khi ấy nàng mặc cung trang màu hồng cánh sen.
Một cung nữ hớt hải chạy vào: “Công chúa, phản quân đã vào đến nơi rồi, người mau thay quần áo rồi đi cùng nô tỳ!”
“Không cần. Ngươi cũng không cần chạy, hắn sẽ không làm hại ngươi.”
Kiếp trước nếu không phải Tạ Chước Hoa tìm mọi cách chạy trốn, Sở Tẫn đã không phát tác cơn chiếm hữu, gϊếŧ nhiều cung nhân đến vậy.
Trong số đó, Triệu ma ma bị gϊếŧ chính là vì giọt dầu làm tràn ly, khiến mối quan hệ giữa Sở Tẫn và Tạ Chước Hoa tan vỡ.
Nhưng Triệu ma ma chết cũng chẳng oan.
Sở Tẫn vốn đã có vết thương lòng do cha mẹ qua đời, Triệu ma ma lại thường châm ngòi trước mặt hắn.
Bà ta luôn nói công chúa sẽ không bao giờ thích hắn, mắng hắn là tiện dân, dùng thủ đoạn dơ bẩn để tiếp cận công chúa, rằng công chúa đã có người trong lòng…
Những lời đó khiến Sở Tẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nổi điên, sai người đánh chết bà ta ngay tại chỗ.
Tạ Lan Âm đến vì Sở Tẫn, nên đương nhiên sẽ không rời đi.
Tạ Chước Hoa thay đồ của cung nữ, sợ bị Sở Tẫn nhận ra, liền nhặt một nắm tro đất dưới đất bôi lên mặt. Khi không còn ai nhận ra dung mạo thật, nàng mới yên tâm đi theo sau cung nữ, định lén trốn khỏi hoàng cung.