Thập Niên 70: Ta Dựa Vào Điểm Danh Nằm Thắng

Chương 6

Triệu Lan Hoa thương chồng thương con, chẳng bao giờ rửa rau hay giặt giũ ở nhà.

Từ xa, bà đã nghe mấy bà trong làng đang tụ tập buôn chuyện.

“Tôi thật không ngờ, nhà đại đội trưởng lại cưới về một con dâu ốm yếu thế.”

“Đám trai trẻ bây giờ, chỉ biết nhìn mặt chứ đâu biết sống khổ thế nào.”

“Người ta nói có gì cũng đừng có bệnh, e là nhà đại đội trưởng sau này khó sống rồi.”

“Không nghiêm trọng đến thế đâu, tôi thấy thanh niên trí thức Giản mấy tháng nay vẫn ổn, chỉ là không làm nổi việc nặng, phải nuôi thôi mà.”

“Không đơn giản thế đâu.”

“Phải đấy, chị mới về làm dâu nên không biết. Đại đội trưởng và vợ luôn thiên vị cậu út, hai người con dâu lớn vốn đã có bất mãn. Giờ cậu út lại đòi cưới cô vợ tốn tiền thế này, dù chưa vào viện cũng nghe đồn rồi, đúng là nhà có vàng cũng chịu không nổi! Con dâu cả là Trương Quế Chi, có bản lĩnh, nhà mẹ đẻ cũng ở đại đội Tiền Tiến, giỏi chăn nuôi, từng phá kỷ lục của công xã, một mình lấy mười điểm công mỗi ngày, không ai phản đối! Lại còn mát tay, mới cưới về đã sinh cho nhà họ Kiều hai đứa cháu vàng! Nghe nói vụ hôn sự của cậu út mới định thôi, chị ta đã về nhà mẹ đẻ làm loạn mấy trận rồi.”

“Hả? Khi nào thế? Sao tôi không nghe gì?”

“Ai cũng sĩ diện cả, đóng cửa kín mít. Nhưng tôi ở ngay sát vách, thấy rõ mồn một...”

“Lý Hạnh Hoa, cô không nói chẳng ai tưởng cô câm! Suốt ngày không làm việc, chỉ biết buôn chuyện người ta!” Triệu Lan Hoa hầm hầm ném giỏ quần áo lên phiến đá, chỉ thẳng mặt kẻ thù lâu năm mà chửi.

Lý Hạnh Hoa vẫn đang đắc ý, cũng không tức giận. Liếc nhìn giỏ quần áo, bà ta tặc lưỡi: “Tôi nói không sai mà, làm mẹ chồng kiểu gì thế? Hồi con còn nhỏ thì giặt cho con, giờ con dâu cưới vào cũng phải giặt nốt à?”

“Nhà tôi thương con dâu, coi con dâu như người.”

“Thương gì mà thương? Chẳng qua là sợ nó đυ.ng nước lạnh rồi lại đổ bệnh thôi.”

“Phải phải phải, nhà chị giỏi nhất là hành người ta, con dâu vừa sinh xong đã bị bắt xuống ruộng làm việc. Loại mẹ chồng ác nghiệt như chị, cả cái công xã này chắc chẳng kiếm nổi mấy người!”

Hai bà già cộng lại gần trăm tuổi vừa làm vừa cãi nhau chí chóe, mấy bà mợ và cô vợ trẻ đang hóng chuyện vội vàng đứng ra hòa giải.

Cuối cùng, người thắng vẫn là Triệu Lan Hoa, vì Lý Hạnh Hoa có điểm yếu chí mạng, nhà bà ta sinh liền năm đứa cháu gái, đặt tên toàn kiểu như Mời Anh, Gọi Em, Mong Có Trai, đến giờ vẫn chưa có nổi một đứa cháu trai, nhắc đến là tức nghẹn.

Nhưng dù thắng, Triệu Lan Hoa cũng không vui vẻ gì. Bà mặt nặng như chì, đem đống đồ giặt sạch ra sân phơi, thi thoảng lại liếc về phía phòng cậu con út, thầm than trong bụng: “Đúng là nghiệp chướng.”

Cả đời làm dâu trưởng của đại đội, bà luôn tự hào vì bản thân. Giờ ba trai một gái đều yên bề gia thất, tưởng chừng đến lúc được hưởng phúc, ai ngờ lại bị dân làng đàm tiếu, bị kẻ thù cũ đem ra châm chọc.

Hồi đó, khi Giản Song xuất viện rồi được đưa về điểm tập trung thanh niên trí thức, với tư cách vợ của đại đội trưởng, bà ấy đã đích thân đến thăm hỏi, tiện thể hỏi cô tính sao.

Giản Song im lặng hồi lâu mới trả lời rằng cô muốn lấy chồng.