Đồng tử co rút kịch liệt, hắn sững sờ nhìn nàng.
Nàng ngẩng mặt đối mắt với hắn, trong biển trời lôi quang chiếu đến mặt mày nàng lạnh như băng ngọc.
“Ầm ầm!”
Bản thể hắn bị trọng thương, long khí do đế khí hóa thành rồng lập tức ngẩng đầu rít gào, từng tấc từng tấc tan rã dưới lôi đình.
Hắn phun ra từng ngụm chân huyết từ tâm mạch, ánh mắt vẫn chưa dám tin.
“Bát… Nhược?”
Nhưng chính đôi tay mềm mại không xương ấy, đang siết chặt lưỡi dao mà hắn đích thân giao cho nàng, không một chút do dự đâm thẳng vào tim hắn.
Hắn nghi ngờ chẳng lẽ nàng bị thiên đạo khống chế?
Nhưng đôi mắt như nước mùa xuân kia, so với bất kỳ lúc nào đều sáng hơn, tỉnh táo hơn. Ánh mắt ấy rõ ràng nói với hắn là nàng muốn hắn chết.
Hắn nhíu mày, đầu lắc nhẹ, như muốn phủ định.
Thế nhưng toàn thân không còn hộ thể, vài đạo thiên lôi lập tức giáng lên thân thể đang nghiêng ngả của hắn.
Hắn chẳng còn cảm thấy đau, chỉ điên cuồng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt muốn xé rách khuôn mặt mỹ lệ dịu dàng ấy, muốn xuyên qua da thịt để nhìn thấu huyết cốt, hồn phách bên trong.
“Ầm!”
Một tia sét phá nát Đông Hoàng pháp y trên người nàng.
Hắn theo bản năng đưa tay che chắn, nhưng tim lại đau nhói, mũi nhọn trong tay nàng lại đâm sâu thêm một tấc.
Dù hắn không muốn tin, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nàng đang lấy mạng đổi mạng.
Hai mắt hắn rướm máu, muốn tìm trên mặt nàng chút xót thương. Nhưng chẳng có gì cả.
“Lận Thanh Dương.” Nàng nói, mặt không chút biểu cảm: “Thật ra, đám phi tần hậu cung của ngươi đâu đổ oan cho ta. Ta cố ý để người ta hận, cố ý bị thương, chỉ để ngươi thương tiếc bảo vệ.”
Đồng tử hắn run lên, ngay lúc hắn thất thần, lưỡi đao trong tay nàng đã xuyên thấu trái tim hắn.
Cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo trong nháy mắt ập đến, khiến hắn ngây ra.
Nàng nói tiếp: “Con của Tuyên Hằng đúng là do ta gϊếŧ. Ta cố ý mượn tay nàng ta để từ đi cái thai trong bụng mình, làm sao ta có thể sinh cho ngươi một đứa con được?”
Mắt hắn co rút đến cực điểm, trong con ngươi bắn ra hàn quang sắc như kim châm.
Sao nàng dám?
Trong chớp mắt ấy, sát khí quanh thân bùng nổ, thậm chí còn ép lui cả thiên kiếp.
Hắn đã trao cho nàng toàn bộ ôn nhu của một đế vương máu lạnh, tinfh nguyện vì nàng cởi bỏ khôi giáp, mà nàng, lại dùng chính bản mệnh thần kiếm do hắn đưa cho, cắt đôi tình cảm chân thực của hắn thành hai phần.
Máu trào lên cổ họng quá nhiều đến mức tràn ra hốc mắt, rơi xuống như huyết lệ.
Hắn từng chữ, từng chữ gào tên nàng, như ác quỷ điên cuồng: “Nam… Bát… Nhược!!!”
Muôn trượng lôi đình ầm ầm giáng xuống, thiêu cháy hai người thành tro vụn.
Trong gió lặng vang tiếng cười của nàng.
“Phụ thân, mẫu thân, ca ca, hôm nay Bát Nhược chính tay xử kẻ này, thật là sảng khoái!”
“Bát Nhược báo được huyết thù rồi!”