Lúc đó đọc đến đoạn này trong tiểu thuyết, Giản Duệ đã thấy nó cực kỳ não tàn rồi!
Nhưng khi thật sự xuyên vào người pháo hôi Giản Duệ, cảm giác ngạt nước đến chết ngạt vừa rồi mới khiến Giản Duệ biết... Tác giả thật sự không phải tùy tiện đặt ra tình tiết này đâu!
Bồn tắm lớn thế này, sơ sẩy một chút đúng là có thể dìm chết người...
Nguyên chủ trước khi vào bồn tắm, hình như còn uống một ít thuốc ngủ, thảo nào đầu óc cứ choáng váng.
Đây là sợ mình sẽ theo bản năng mà tự ngoi lên mặt nước sao? Xem ra nguyên chủ đã quyết tâm muốn tự sát rồi!
Chỉ tiếc là, theo miêu tả trong đoạn này của tiểu thuyết, cuối cùng nguyên chủ cũng không thể rời khỏi nhân gian như ý muốn mà là được quản gia trong biệt thự này cứu sống.
Theo diễn biến tình tiết này, lát nữa quản gia sẽ đến gõ cửa. Trong nguyên tác, quản gia không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng tắm, sẽ xông cửa vào.
Giản Duệ vừa nghĩ đến bộ dạng trần như nhộng của mình lúc này sắp bị người ngoài nhìn thấy, trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu, liền vội vàng vơ lấy chiếc khăn tắm bên cạnh quấn lên người.
Lúc đứng dậy, cảm giác choáng váng trên đầu lại ập đến.
Giản Duệ sợ mình lại ngã vào bồn tắm lần nữa, cố nén khó chịu, giữ vững thân hình.
Lại một lần nữa chửi thầm hành vi uống thuốc ngủ ngu ngốc của nguyên chủ cả trăm lần.
Tại sao lại cứ phải xuyên vào tên pháo hôi này chứ? Thật đúng là phải chịu khổ mà!
Sau khi thay đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm, bên ngoài cửa quả nhiên vang lên tiếng gõ cửa như dự đoán.
"Tiểu thiếu gia, cậu đã ở trong đó hơn một tiếng rồi, xin hỏi đã tắm xong chưa ạ?" Trương quản gia hỏi vọng vào từ ngoài cửa.
Giản Duệ nghển cổ đáp một tiếng: "Xong rồi xong rồi, đừng có gọi nữa!"
"Thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ, tôi biết trong lòng cậu không vui, nhưng ít nhiều cũng nên ăn một chút."
Trương quản gia hiểu lầm Giản Duệ vì chuyện kết hôn mà trong lòng tức tối đau buồn nên mới có giọng điệu thiếu kiên nhẫn, bèn hạ giọng xuống.
Nào ngờ Giản Duệ chỉ là lúc Trương quản gia lên tiếng, chiếc khăn tắm quấn ngang hông lại tuột xuống đất, trong lúc cấp bách nói nhanh hơn, vô thức mang theo vài phần hoảng hốt.
Cậu thật sự sợ quản gia ngoài cửa sẽ làm theo tình tiết gốc, bất chấp logic mà phá cửa xông vào.
May mắn là, sau câu nói ngăn cản của cậu, đối phương chỉ lên tiếng khuyên một câu, chứ không có hành động nào khác.