"Bạn gái cậu thật đúng là không hiểu chuyện, cậu tốt như vậy mà cô ấy còn không biết trân trọng."
Tại một phim trường hiện đại nào đó, Giản Duệ đang nhập tâm diễn vai của mình.
Cậu cẩn thận nắm bắt biểu cảm của nhân vật này, cố tình tỏ ra õng ẹo theo lời thoại: "Là do em không tốt, hay là, để em giải thích với cô ấy nhé?"
"Không cần! Cô ấy quá tùy hứng, đã làm khổ em rồi." Nam chính của bộ phim đang diễn cùng Giản Duệ mím môi nói.
Giản Duệ lập tức đáp lời: "Không sao đâu ạ, anh không cần lo cho em, anh mau đi dỗ cô ấy đi, không thì cô ấy lại giận anh nữa đấy, anh thật sự không cần bận tâm đến em đâu..."
Dứt lời, nam chính nhìn Giản Duệ với ánh mắt phức tạp xen lẫn thương cảm, sau đó nói một tiếng: "Xin lỗi!" Rồi bỏ cậu ở đó mà quay người chạy về phía xa.
"Cắt!"
Đạo diễn cầm loa hét lớn.
Giản Duệ ngay lập tức thoát khỏi trạng thái diễn xuất, cúi chào các diễn viên và nhân viên có mặt trước tiên: "Các lão sư vất vả rồi ạ!"
Đạo diễn cũng từ ghế đạo diễn bước xuống, mỉm cười với chàng trai trẻ trước mặt: "Tiểu Giản, hôm nay tất cả các cảnh của cậu đã đóng máy rồi, diễn tốt lắm."
"Cảm ơn sự dìu dắt của đạo diễn." Giản Duệ lễ phép đáp.
Bên cạnh có nhân viên đưa cho cậu một bó hoa: "Chúc mừng đóng máy!"
"Cảm ơn các lão sư ạ!"
Nhận lấy bó hoa, Giản Duệ lau vệt mồ hôi trên trán, nụ cười rạng rỡ trên mặt chân thành và lương thiện, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ trong phim lúc nãy.
Tính cách của Giản Duệ rất được lòng mọi người ở phim trường.
Đây là bộ phim tạm ổn đầu tiên cậu nhận được trong suốt quãng đời đại học. Dù chỉ là một diễn viên nhỏ bé vô danh tuyến ba mươi tám trở ra, nhưng vì có năng khiếu và khả năng lĩnh hội diễn xuất tốt, nên việc đóng một vai phụ nhỏ đối với cậu không quá khó.
Mãi cho đến khi ngồi trên xe về nhà, Giản Duệ mới muộn màng cảm nhận được một cảm giác thành tựu khó tả dâng lên.
"Sướиɠ!"
"Sướиɠ quá đi!"
Về đến nhà, Giản Duệ cẩn thận cắm bó hoa đóng máy đầu tiên mà mình nhận được trong đời vào bình rồi nghêu ngao hát một giai điệu nhỏ, bước vào phòng tắm.
Là một sinh viên chuyên ngành diễn xuất chính quy, được đóng phim là điều vui sướиɠ nhất.
Nhất là sau khi đóng máy còn được đạo diễn khen ngợi nữa, he he he...
Giản Duệ ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái thở ra một hơi, vừa ngâm mình vừa nghịch điện thoại.