Sinh Tồn Nơi Đất Hoang, Bắt Đầu Từ Một Túi Dịch Dinh Dưỡng

Chương 2

May mắn là các căn cứ được thành lập ở khắp nơi, dùng tường cao ngăn chặn sự lan rộng của thực vật, đồng thời cung cấp không gian sống cho những người sống sót.

Thời kỳ khó khăn nhất đã qua, hiện tại trật tự trong căn cứ đã ổn định, mọi người đều có thể sống sót.

Nhưng nguyên chủ lại chết đói, còn cô thì xuyên không đến đây!

Lòng Giang Hàn nguội lạnh như tro tàn, ngơ ngác nhìn căn nhà gỗ mình đang ở.

Gọi không gian này là một căn nhà thì thật quá lời, nói đúng hơn nó chỉ là một cái hộp dài rộng hơn hai mét, cao ba mét.

Tường làm bằng gỗ tròn, không có cửa sổ, chỉ có ánh sáng lọt qua khe hở khiến cả căn phòng trông rất tối tăm.

Để tận dụng tối đa không gian trong nhà, “cái hộp” được chia thành hai tầng trên dưới.

Tầng trên chất đầy đồ đạc linh tinh, khu vực hoạt động cạnh giường có hai chiếc ghế gỗ tròn, một cái bàn gỗ, đặt vài vật dụng thường ngày, nhiều nhất vẫn là những chồng sách được xếp ngay ngắn.

Bên dưới Giang Hàn là chiếc giường ghép bằng ván gỗ, lót một lớp cỏ khô dày, đầu giường là hai bộ quần áo bằng vải lanh màu nguyên bản.

Cả căn phòng tuy nhỏ và đơn sơ nhưng lại vô cùng sạch sẽ gọn gàng, lại không giống nơi ở của người.

Vì không có nhà bếp, nơi duy nhất có thể coi là gần gũi với cuộc sống đời thường có lẽ là nhà vệ sinh nhỏ xíu ở góc phòng.

Ọt ọt!

Bụng réo ầm ĩ, Giang Hàn xoa bụng dỗ dành: “Đừng kêu nữa, mày đói tao cũng đói, mày có gào rách cổ họng cũng vô dụng. Anh Mông sắp về rồi, anh ấy sẽ mang về rất nhiều đồ ăn, bánh mì, sữa tươi, thịt nướng…”

Giang Hàn lẩm nhẩm mà miệng ứa nước chua.

Nhưng lời dỗ dành không có tác dụng, bụng vẫn co thắt đau đớn, không ngừng gào thét đòi thức ăn.

Đói quá, bây giờ trên người không còn chút sức lực nào.

Anh Ngưu, anh Ngưu anh mau về đi!

Anh Ngưu tên là Ngưu Mông, từng lớn lên cùng nguyên chủ ở viện nuôi dạy trẻ của căn cứ, người có hơi ngốc nghếch.

Vừa rồi chính anh Ngưu đó đã lay cô tỉnh dậy, rồi vội vàng chạy ra ngoài tìm đồ ăn.

Mắt Giang Hàn đói đến mức tóe lửa, chẳng còn tâm trí nghĩ đến tận thế đất hoang gì nữa.

Cô cảm thấy răng mình ngứa ngáy, như thể dài ra một đoạn, rất muốn cắn thứ gì đó.

Ngay khi Giang Hàn cảm thấy mình sắp chết đói thêm lần nữa, bên ngoài cuối cùng cũng có tiếng động.

Cô lập tức quay đầu nhìn sang.

Cửa mở, có người bước vào.

Dù đã nhìn lần thứ hai, Giang Hàn vẫn sợ đến run người.

Người này khoác trên mình bộ quần áo da thú đen sì, thân hình cao to vạm vỡ, vừa bước vào căn nhà nhỏ đã lập tức chiếm hết không gian vốn đã không nhiều.

Ngưu Mông mày rậm mắt to, tóc cắt cua ngắn, cộng thêm lớp lông tơ trên vùng da lộ ra, tạo cảm giác rất “ngưu”.

Chữ “ngưu” ở đây không phải khen anh giỏi, mà là nghĩa đen, rất giống con bò.

Nếu trên đầu mọc thêm hai cái sừng thì chính là bò đầu người.

Ngưu Mông bước vào nhà, bàn tay to như cái quạt phe phẩy, trịnh trọng đưa ra một cái túi màu hồng, cố gắng nặn ra nụ cười dễ thương nhất, giọng ồm ồm nói nhỏ: “Tiểu Tiểu, hôm nay anh cuối cùng cũng nhận được sữa em bé rồi, em mau uống đi.”