Cách lớp áo liền thân hình thỏ dày cộm, không đau, nhưng vẫn có tác dụng răn đe.
Tần Mạch Nhiên không dám động đậy nữa.
Làm sao bây giờ? Cậu đã rất lo lắng cho mấy tiếng đồng hồ sắp tới của mình rồi.
May mà Tần Dã vừa kẹp Tần Mạch Nhiên đi ra khỏi biệt thự, đã bị Trần Nhược Lan ở tầng hai mắng cho một trận: "Tần Dã, con ôm em trai cho cẩn thận vào, lỡ ngã thì làm sao?"
Tần Dã cằn nhằn: "Làm gì có chuyện yếu ớt như vậy?"
Nhưng cuối cùng cũng đại phát từ bi mà ôm Tần Mạch Nhiên vào lòng một cách cẩn thận.
Tần Mạch Nhiên cuối cùng cũng được yên ổn, cậu có chút sợ hãi níu lấy cổ áo Tần Dã, sợ không để ý một chút mình lại bị kẹp ngang.
Lúc Tần Dã ôm Tần Mạch Nhiên vào lòng, cũng sững người.
Thật ra cậu ta rất ít khi ôm em trai ruột của mình, trước đây hình như cũng có ôm vài lần, nhưng không còn nhiều ấn tượng.
Lúc này, cậu ta ôm cục bột nhỏ còn chưa dài bằng cánh tay mình, trong lòng có chút khác lạ.
Thì ra cơ thể trẻ con lại mềm như vậy, giống như một cục bông, hình như chỉ cần hơi dùng sức một chút là sẽ làm nó bị thương.
Hơn nữa trên người em trai còn có một mùi hương thơm ngọt ngào.
Có lẽ là mùi sữa?
Tần Dã không rõ, nhưng không hề chán ghét mùi vị này.
Suốt quãng đường tiếp theo, hai anh em đều có chút im lặng.
Cho đến khi Tần Dã ôm Tần Mạch Nhiên ra khỏi trang viên, rồi đến con phố bên ngoài.
Đến ngoài phố rồi, Tần Dã có chút ngớ người.
Cậu ta chưa từng trông trẻ con, không biết trẻ con thích đi những nơi nào.
Lúc nhỏ bản thân cậu thích đi đâu nhỉ?
Chẳng qua là tiệm game điện tử, công viên giải trí, sân bóng rổ, nhà ma, vân vân.
Nhưng Tần Dã liếc nhìn cục bột trắng nõn nà trong lòng mình, luôn cảm thấy đưa cậu bé đến những nơi trên đều không ổn lắm.
Cuối cùng, Tần Dã hỏi ý kiến của chính cục bột sữa: "Này, mày muốn đi đâu?"
Tần Mạch Nhiên có chút mờ mịt chớp mắt.
Đi đâu? Cậu cũng không biết.
Kiếp trước nhà cậu rất nghèo, hơn nữa bố mẹ cũng không thích cậu, nên cậu rất ít có cơ hội ra phố chơi, hoàn toàn không biết có gì vui.
Một lớn một nhỏ cứ thế nhìn nhau hồi lâu cũng không ra được câu trả lời.
Cuối cùng Tần Dã dứt khoát quyết định cứ đi dạo linh tinh vậy.
Đầu tiên, cậu ta mua cho Tần Mạch Nhiên một cây kẹo bông gòn thật to ở gần đó.
Một cây kẹo bông gòn năm tệ.
Tần Dã đưa mười tệ.
Người bán hàng thối lại cho cậu ta năm tệ.
Tần Dã cất tiền, đưa kẹo bông gòn cho Tần Mạch Nhiên.
Tần Mạch Nhiên nhìn cây kẹo bông gòn anh ba đưa cho mình, có chút ngẩn người.
Cậu rất ít khi nhận được quà từ người khác.
Tần Dã lại đưa tới thêm một chút: "Cầm đi, trẻ con chúng mày không phải đều thích ăn mấy thứ này sao?"
Tần Mạch Nhiên xác nhận lại: "Cho em ạ?"
Tần Dã: "Chứ sao nữa? Tao sao lại ăn thứ ngọt ngấy thế này được?"
Tần Mạch Nhiên ngoan ngoãn nhận lấy cây kẹo bông gòn.
Cây kẹo bông gòn này thật to, đủ để che kín cả khuôn mặt nhỏ bé của cậu.
Tần Mạch Nhiên thử liếʍ một miếng, ngay sau đó trong mắt ánh lên những tia sáng li ti.
Ngọt quá!
Tần Dã nhìn Tần Mạch Nhiên chỉ vì một cây kẹo bông gòn mà đã vui vẻ như vậy, có chút kỳ lạ: "Mày chưa từng ăn kẹo bông gòn bao giờ à?"
Theo lý mà nói, nhà cũng từng mua thứ này rồi mà.
Tần Mạch Nhiên không biết nguyên chủ đã ăn kẹo bông gòn chưa, sợ trả lời sai, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.
Nhưng bản thân cậu quả thực là lần đầu tiên ăn kẹo bông gòn, thì ra kẹo bông gòn lại mềm như vậy, giống như bông gòn lộ ra từ bên trong áo bông của em trai song sinh của cậu.
Tần Dã nhìn Tần Mạch Nhiên vui vẻ ăn từng miếng kẹo bông gòn, không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa năm tệ vừa được thối lại cho người bán hàng, mua thêm một cây nữa.