Bé Con Ốm Yếu Được Các Đại Lão Phản Diện Cưng Chiều Hết Mực

Chương 7

Tần Mạch Nhiên: "..."

Lần này cậu không nói được lời phản bác nào nữa, có chút ủ rũ cụp mắt xuống.

Cậu thật sự bị bệnh rồi, vậy cậu có bị đuổi ra khỏi nhà lần nữa không?

Tần Dã không biết đứa bé con trước mặt đang nghĩ gì, tự mình nói: "Mày sau này ăn nhiều cơm vào, biết chưa? Cứ cái dáng vẻ gầy gò yếu ớt này của mày, tao một ngón tay là có thể đè mày ngã."

Tần Mạch Nhiên có chút không vui bĩu môi.

Tại sao lại muốn đè cậu ngã chứ?

Cậu làm sai gì sao?

Có lẽ thấy phản ứng của đứa em trai này rất thú vị, Tần Dã như phát hiện ra món đồ chơi mới lạ nào đó, dùng tay chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, xấu xa nói: "Mày sắp khóc rồi phải không?"

Tần Mạch Nhiên cố gắng nói tròn vành rõ chữ: "Em không có!"

Anh ba này của mình cũng thật đáng ghét quá đi QAQ.

Thế mà Tần Dã lại tiếp tục: "Còn nói không có nữa, mày chắc chắn vừa mới khóc nhè không lâu, giờ lông mi vẫn còn ướt ướt kìa."

Tần Mạch Nhiên nghe vậy, vội vàng đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm lên, sờ sờ mắt mình.

Ủa, lông mi của cậu ướt sao? Nhưng cậu thật sự không khóc mà.

Tần Dã nhìn thấy hành động của Tần Mạch Nhiên, không nhịn được nhướng mày: "Chậc, ngốc nghếch."

Tần Mạch Nhiên: "..."

Cậu bỏ tay xuống, không muốn để ý đến anh ba này của mình nữa.

Tần Dã lúc này đang cao hứng, tiếp tục trêu chọc đứa bé: "Mà này, sao lông mi của mày dài thế?"

Lời này của cậu ta không nói dối, lông mi của Tần Mạch Nhiên thật sự rất dài, giống như hai chiếc cọ nhỏ, chớp chớp.

Tần Mạch Nhiên sau khi nghe những lời này, cũng nghiêm túc suy nghĩ.

Lông mi của cậu thật sự rất dài sao? Tại sao vậy nhỉ?

Sau một hồi lâu, Tần Mạch Nhiên đưa ra một lý do có thể: "Chắc là do em hay khóc, rồi không ngừng tưới nước cho lông mi, nên nó dài ra thì phải."

Lần này, Tần Dã thật sự không kiềm chế được, bật cười thành tiếng: "Ha ha ha ha ha ha!!!"

Trời ạ, lần đầu tiên cậu ta phát hiện ra đứa em trai này của mình lại thú vị đến thế!!

...

Tần Mạch Nhiên trong một thời gian dài sau khi xuyên sách, gần như mỗi ngày đều tự chơi một mình.

Bởi vì cậu ở đây hiện tại vẫn chưa có bạn chơi cùng nào.

Nhưng cậu không để tâm đến điều này, bởi vì bản tính cậu thích yên tĩnh, nên dù ở một mình cũng có thể chơi rất vui.

Trang viên rất lớn, cậu thường ngồi ngẩn ngơ ở một góc nào đó, giống như một cây nấm nhỏ lặng lẽ lớn lên.

Người hầu chăm sóc cậu vô cùng thoải mái, chỉ cần ở không xa chú ý đến hành tung của cậu là được, không giống như một số gia đình, còn phải đối mặt với sự ồn ào mè nheo của những đứa trẻ nghịch ngợm.

Vì vậy, tất cả người hầu trong trang viên đều thật lòng yêu thích vị tiểu thiếu gia này của họ.

Nắng hôm nay rất ấm áp.

Tần Mạch Nhiên yên lặng ngồi trên bãi cỏ phía trước biệt thự, một mình lơ đãng.

Hôm nay cậu mặc một bộ đồ liền thân hình thỏ con màu hồng, trên mũ còn có hai cái tai thỏ dài.

Cậu được tôn lên vẻ hồng hào non nớt, khuôn mặt bầu bĩnh như muốn vỡ ra.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, những sợi tóc mai trên đầu cậu khẽ bay theo.

"Gâu gâu..."

Một tiếng chó con dễ thương đột nhiên vang lên từ phía bồn hoa.

Tần Mạch Nhiên ngay lập tức thoát khỏi trạng thái lơ đãng, nghiêng đầu, mở to đôi mắt đen láy, tò mò nhìn về phía bồn hoa đằng kia.

"Gâu gâu..."

Lại thêm hai tiếng chó con nữa.

Tần Mạch Nhiên mím môi nhỏ, từ trên bãi cỏ bò dậy, rồi bước những bước chân ngắn cũn, nhẹ nhàng đi tới.

Tần Mạch Nhiên đi vòng quanh bồn hoa rậm rạp vài bước, rồi nhìn thấy một vật nhỏ màu trắng xù lông, đôi mắt thoáng chốc sáng lên.

Cậu lại cẩn thận tiến lại gần hơn một chút.

Lúc này mới phát hiện ra chú chó con màu trắng vô cùng đáng yêu trên mặt đất.

Chú chó nhỏ này mới được nuôi trong trang viên gần đây, là một chú chó Phốc Sóc nhỏ.