Này, Anh Bán Rau Kia Ơi!

Chương 5

Nhận được ánh mắt của Tư Thịnh, Thôi Khải An đặt ly rượu xuống: "Không phải chứ, rượu tối nay đều là tao mời cả đấy, uống của mày một ngụm cũng không được à?"

Thôi Khải An cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, giọng điệu cũng trở nên xấc xược.

Tư Thịnh chỉ muốn trợn trắng mắt.

Người ngồi bên cạnh hai người là cậu ấm nhà có chuỗi siêu thị, cũng là người trong giới, thỉnh thoảng đôi bên còn chạm mặt nhau trên thương trường.

Khi ánh mắt chạm nhau, Tư Thịnh khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Bài hát tiếp theo là một bản tình ca nhẹ nhàng, tiếng trò chuyện bên cạnh lẫn vào trong tiếng nhạc vọng lại.

"Mấy hôm trước có thằng nhóc ranh nào đó chạy đến tìm nhà tao hợp tác, bố tao còn chẳng thèm cho nó bước chân vào cửa, bảo tao ra đuổi đi." Cậu ấm siêu thị nâng ly rượu, cười cợt đầy vẻ chế giễu.

"Nhà ai, có lai lịch gì?"

Cậu ấm sờ cằm: "Không biết, đi bàn chuyện làm ăn mà mặc áo ba lỗ, quần còn dính bùn đất, trông bẩn chết đi được. Chắc chắn là không có tiền không có thế, nếu không bố tao cũng chẳng bảo tao đuổi người ta đi."

Áo ba lỗ?

Trong đầu Tư Thịnh hiện lên hình ảnh một người đàn ông mặc áo ba lỗ trắng.

Ấn tượng đầu tiên là l*иg ngực nở nang và đường nhân ngư tuyệt đẹp, sau đó là chiếc mũi cao thẳng tắp.

"Không có tiền không có thế mà còn dám xông xáo đến, xem ra gan cũng không nhỏ."

"Hứ, biết đâu lại có vốn liếng gì đó."

"Đồ trong siêu thị nhà anh Vương toàn là hàng cao cấp, loại mèo mả gà đồng nào cũng muốn đến chia phần vậy."

"..."

Mọi người đều coi đó là chuyện cười, tùy tiện cười ồ lên.

Tư Thịnh nghe mà nhíu mày.

Thương trường vốn là một vòng tròn liên kết, đối tác làm ăn phần lớn đều có chút quan hệ, không có quan hệ cũng có thể cố gắng dựa dẫm vào, loại người lỗ mãng như vậy quả thật hiếm thấy.

"Nhưng mà..." Sau khi cười xong, cậu ấm bỗng hạ giọng, giọng điệu còn mang theo một chút ý vị khó nói: "Mày đừng nói, cái gã nông dân kia cũng có chút vốn liếng đấy."

Mọi người vội vàng thu lại vẻ chế giễu, xích lại gần cậu ấm: "Vốn liếng gì?"

Cậu ấm hạ thấp giọng, trong tiếng nhạc du dương nghe càng có vẻ bỉ ổi: "Cái l*иg ngực kia kìa, chậc chậc."

"Có đẹp bằng anh Vương không? Ai trong giới mà chẳng biết anh Vương có cả đường nhân ngư quyến rũ."

"Đúng đúng đúng, ảnh trên vòng bạn bè ấy, ai nhìn mà chẳng thèm thuồng!"

"Em họ tôi còn nói muốn làm quen với anh Vương đấy."

Giữa một tràng nịnh hót, Tư Thịnh liếc nhìn cậu ấm kia một cái, mái tóc được vuốt keo bóng loáng, mặc chiếc áo sơ mi đen bó sát, ba cúc trên không cài, lộ ra một mảng ngực trông cũng tàm tạm.

Không bằng người kia.

Trong đầu Tư Thịnh đột nhiên hiện lên bốn chữ như vậy.